Edit+Beta: Thi
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: thithinguyen1789
Group FB: ???? Sweet Candies ????
- ----
"Oa, sao cái gì anh cũng biết thế?" Lộc Tiểu Ngải ngạc nhiên, mở to hai mắt, đôi mắt trong sáng như mặt hồ, sau đó cô lại nắm lấy góc áo Lục Thời Xuyên, nhỏ giọng nói: "Nhưng em cũng không tham ăn như vậy......"
Lục Thời Xuyên nghe cô nói, khóe môi chứa ý cười, duỗi tay cầm cái đĩa lên, sau đó dễ như trở bàn tay rút góc áo từ trong tay Lộc Tiểu Ngải ra, xoay người đi về phía cửa phòng.
Lộc Tiểu Ngải: "???"
Quá...... Quá xấu rồi, vừa mới nói "Sợ cô thèm.", này rõ ràng là cố ý để cô thèm.
"Thời Xuyên --"
Lộc Tiểu Ngải chỉ sửng sốt không đến một giây, lập tức từ ghế trên nhảy xuống, bổ nhào vào người Lục Thời Xuyên, nắm lấy cánh tay anh không bỏ, cười nói: "Anh là tốt nhất."
Cả người cô gái nhỏ gần như dính chặt trên người anh, duỗi đầu trông mong nhìn chằm chằm dưa hấu trong đĩa, sau đó lại ngửa đầu nhìn Lục Thời Xuyên, thấy anh không phản ứng, đầu nhỏ dường như đang làm nũng cọ tới cọ lui trên người anh.
Mái tóc dài vừa gội xong, được chải chuốt gọn gàng đã bị cô cọ đến rối bời, giống như kẻ điên nhỏ.
Đột nhiên cách một lớp áo thun, Lục Thời Xuyên cảm thấy có một chút ẩm ướt, mát lạnh, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng -- không phải đùa quá trớn, đã làm cô khóc?
Anh rất sợ cô khóc.
"Anh đây rồi, cho em." Lục Thời Xuyên hạ giọng, sờ sờ đỉnh đầu Lộc Tiểu Ngải: "Ngoan."
Lộc Tiểu Ngải lập tức mặt mày hớn hở, ngẩng đầu lên, tươi cười, đâu có chút muốn khóc nào.
Cô vui vẻ cười "Hắc hắc" vài tiếng, tiếp nhận đĩa dưa hấu, chạy nhanh về phía bàn học, ngồi xuống, tùy tiện hất mái tóc dài ra sau lưng, đung đưa đôi chân nhỏ, cầm dĩa chọc một miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Lục Thời Xuyên cúi đầu, mới phát hiện hóa ra là tóc Lộc Tiểu Ngải mới khô được một nửa, còn hơi ẩm ướt, phần nước còn lại toàn bộ cọ lên người anh.
"......"
Mất công lo lắng một hồi.
Anh chú ý tới mái tóc rối tung của Lộc Tiểu Ngải, thở dài, bất đắc dĩ lấy lược chải sơ qua cho cô.
Lộc Tiểu Ngải lắc lư đầu một chút, lại cầm dĩa xiên một miếng dưa hấu, giơ đến bên môi Lục Thời Xuyên, mày cong cong, thanh âm ngọt ngào: "Thời Xuyên cùng ăn nha!"
Lục Thời Xuyên hơi hơi cúi đầu, rũ mi mắt xuống, cắn miếng dưa hấu nhỏ xiên trên dĩa, nước dưa hấu ngọt thanh, hơi lạnh tràn ngập giữa môi răng anh.
"Rất ngọt!" Lộc Tiểu Ngải ngửa đầu ra sau, ngước nhìn Lục Thời Xuyên đứng sau ghế dựa, đôi mắt hàm chứa ý cười.
Lục Thời Xuyên thuận theo cô, nhàn nhạt "Ừ." một tiếng, giương mắt nhìn cô gái nhỏ đang tươi cười như mật đường, thật sự cảm thấy dưa hấu không ngọt lắm.
Sau một lúc, cuối cùng anh cũng chải thẳng mái tóc dài của Lộc Tiểu Ngải, đặt chiếc lược xuống bàn, thuận miệng hỏi: "Sao lại không sấy tóc?"
"Đương nhiên là bởi vì nóng." Lộc Tiểu Ngải ngoảnh đầu trả lời, lại bị lời nói bản thân nhắc nhở một chút, nhón chân, duỗi cánh tay nhỏ lấy điều khiển máy lạnh để ở trên bệ cửa sổ.
Ấn nút, "Tích" một tiếng, gió lạnh thổi ra, cô gật gật đầu hài lòng, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, bắt đầu viết nhật ký.
Lộc Tiểu Ngải không thèm để ý, nhưng Lục Thời Xuyên lại lo lắng -- tóc ướt lại bật điều hòa, nói không chừng sẽ bị đau đầu, cảm lạnh.
"Bây giờ không còn nóng nữa, sấy khô tóc có được không?" Lục Thời Xuyên ôn nhu dỗ dành, nói.
"Huh...... Được rồi."
Lộc Tiểu Ngải vừa muốn đứng dậy, Lục Thời Xuyên nhẹ ấn bả vai cô xuống: "Viết nhanh đi, anh giúp em sấy."
Tiếng máy sấy "Ù ù" vang lên, Lộc Tiểu Ngải ngáp một cái, thoải mái mà híp híp mắt, sau đó lại viết ra câu vừa nghĩ ra vào nhật kí.
Không lâu sau, Lục Thời Xuyên cất máy sấy, thấy đầu tóc Lộc Tiểu Ngải xù lên, bất luận làm cách nào cũng không thẳng xuống được, vì thế kéo ngăn kéo ra, tìm một cái nơ giúp cô buộc lên.
"...... Hả?"
Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc, duỗi tay sờ sờ đầu, hình như là một cái nơ hình con bướm. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, nhận thấy bản thân nhiều khi vài ba ngày không đến nhà Lục Thời Xuyên.
Sao trong phòng anh lại có nơ buộc tóc của con gái?
Chẳng lẽ......
Nháy mắt, Lộc Tiểu Ngải mở to đôi mắt nhìn, há mồm nói: "Trời, trời ạ!"
"Làm sao vậy?" Lục Thời Xuyên mới vừa mở một quyển sách ra, nghe tiếng cô nói liền nâng mi mắt lên nhìn về phía cô, hình dáng sườn mặt bị ánh đèn chiếu lên, trông thật mê người.
"Thời Xuyên, anh, anh sẽ không nhanh như vậy đã có bạn gái đi?" Lộc Tiểu Ngải lắp bắp hỏi.
"Hả?" Lục Thời Xuyên đặt quyển sách xuống, gập cánh tay lên đỡ thái dương, cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, ánh mắt không quá rõ ràng.
"Còn, là học tỷ cao nhị a?" Lộc Tiểu Ngải không hiểu anh đang nghĩ cái gì, nuốt nuốt nước miếng, lại thăm dò: "Hay là học tỉ cao tam a?"
Tuy rằng Lộc Tiểu Ngải ở Lục Trung mới được vài ngày, nhưng đại khái đã biết Lục Thời Xuyên có rất nhiều nữ sinh thích.
Nhưng cô trước kia cũng không để ý lắm, cũng chẳng sợ Đường Tử Duyệt cả ngày ở bên tai kêu "Lục học trưởng" này "Lục học trưởng" kia, cô cũng chưa từng để chuyện này trong lòng.
Nhưng mà lúc này lại không hiểu được trong lòng có chút cảm giác là lạ.
Lục Thời Xuyên thở dài một tiếng, khóe miệng cong cong, khóe mắt theo đó cũng nhiễm ý cười.
Lộc Tiểu Ngải thấy anh sắp muốn nói gì đó, tâm tình có một chút khẩn trương, quy quy củ củ mà ngồi thằng lại, giống như một học sinh nhỏ đang chờ câu trả lời.
"Lúc mới thấy, cảm thấy em sẽ thích nên mới mua, còn không kịp đưa cho em." Lục Thời Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cô, chậm rãi nói, thanh âm như âm thanh nước chảy róc rách.
Sau đó, anh nắm chặt tay, đưa đến gần môi, khẽ ho nhẹ một tiếng: "Không có một chút quan hệ với người nào