Edit+Beta: Thi
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: thithinguyen1789
Group FB: ???? Sweet Candies ????
- ---
"Ăn no quá?" Lông mày Lục Thời Xuyên hơi nhíu lại.
Lộc Tiểu Ngải thành thành thật thật: "Không phải...... nấc."
Không nghĩ tới, cô bị ợ vì ăn quá nhiều. Được copy tại # TrùmTru yện. NE T #
Lục Thời Xuyên: "......"
Lộc Tiểu Ngải cuống quít dùng tay che miệng lại, từ trong khe hở ngón tay rầu rĩ cười vài tiếng, đôi mắt to tròn nhìn anh, rất ngây thơ, vô hại.
"Nói đi." Lục Thời Xuyên xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài một tiếng: "Phạm sai gì rồi?"
"Hắc hắc hắc." Lộc Tiểu Ngải bị anh nhìn, vội vàng lấy lòng mà cười rộ lên, nói: "Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả."
Lục Thời Xuyên biết rõ cô, biết cô nói như vậy có lẽ là 'Có việc cầu người'.
"Nếu như vậy, tha cho em." Lục Thời Xuyên dùng khăn giấy lau khóe miệng, đứng dậy, cố ý ngược lại tâm tư nói với cô: "Không cần nói với anh."
"Này -- đừng đi, đừng đi!" Lộc Tiểu Ngải từ trên ghế nhảy xuống, ôm lấy cánh tay anh: "Thời Xuyên, thật ra có một chút nghiêm trọng."
"Hử?"
"Chính là môn toán." Lộc Tiểu Ngải xoa xoa cái mũi: "Huấn luyện quân sự xong sẽ có một kì thi khảo sát, nghỉ hè chuẩn bị thiếu một chương."
"Thời Xuyên, anh xem -- em còn có thể cứu được không?" Lộc Tiểu Ngải trông vô cùng đáng thương, nói: "Hay thật sự xong rồi?"
Cô nói xong, lòng tràn đầy hy vọng nhìn Lục Thời Xuyên, ann khẳng định là có cách.
Nhưng mà......
"Khả năng không cứu được." Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng cong khóe môi, trấn an mà sờ sờ đầu cô: "Thật xong rồi."
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Sớm biết thế liền không hỏi anh.
"Ồ, được rồi." Lộc Tiểu Ngải thở dài, nhanh chân đuổi kịp Lục Thời Xuyên trở về trường học, chuẩn bị 'Mặc cho số phận'.
Bài thi khảo sát chất lượng cũng không quan trọng lắm, nhiều lắm chỉ giúp giáo viên biết trình độ của học sinh, nhưng Lộc Tiểu Ngải vẫn rất sợ.
"Huh?"
Lộc Tiểu Ngải đi được một lúc, phát hiện có gì đó không đúng, dừng lại: "Thời Xuyên, trường học không phải đi hướng này?"
"Đi hiệu sách, mua tài liệu cho học kỳ này." Lục Thời Xuyên nói: "Thuận tiện buổi tối giúp em chuẩn bị bài."
"Thật sao?" Đôi mắt Lộc Tiểu Ngải lập tức sáng lên, chạy chậm đến bên người anh, nhảy nhót mà nói: "Thời Xuyên, em luôn biết anh là người tốt nhất."
Lục Thời Xuyên cười cười sờ sờ đỉnh đầu cô.
- ----
Giữa trưa, hiệu sách rất nhiều người, phần lớn đều là học sinh Lục Trung đến mua tư liệu.
Lộc Tiểu Ngải rút ra một quyển sách từ trên kệ sách, lật xem qua, đôi mắt Lục Thời Xuyên nheo lại, nói: "Cuốn này quá khó."
Lộc Tiểu Ngải "Ah" một tiếng, nhanh chóng đặt nó vào lại chỗ cũ, lại lấy ra một quyển sách khác. Nhìn vào mặt bìa, giơ lên trước mắt anh, thanh âm nhẹ nhàng: "Còn cái này thì sao?"
"Cuốn này cũng quá khó." Lục Thời Xuyên liếc mắt một cái, giúp cô đặt lại lên kệ sách.
Sau đó, anh chọn ra mấy cuốn, hỏi Lộc Tiểu Ngải: "Được không?"
"Được được." Lộc Tiểu Ngải cong cong khóe miệng, đọc từng cuốn sách, bỗng nhiên phát hiện một quyển tư liệu có bìa rất quen thuộc, hỏi: "Thời Xuyên, nghỉ hè dùng cuốn này rồi có phải không?"
"Anh cho rằng em nhớ rõ ――" Lục Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng: "Nghỉ hè embvì muốn chơi nhiều hơn một chút liền giấu nó phía dưới ghế sofa."
Rồi sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: "Khiến nó bị phủ đầy bụi."
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Cô dường như đã làm chuyện này.
"Dính một chút bụi cũng có thể dùng tiếp mà." Lộc Tiểu Ngải lại nói: "Mua một cuốn khác sẽ thật lãng phí."
"Cuốn sách đó đã được viết hết đáp án." Lục Thời Xuyên nói: "Em vẫn nên làm lại một lần nữa."
"Hóa ra là như vậy, được được." Lộc Tiểu Ngải ôm sách đi trả tiền.
Lục Thời Xuyên không nhanh không chậm đi theo sau cô, tầm mắt dán chặt vào thân ảnh nhỏ bé phía trước.
Cho dù đã lên cao trung, cô vẫn là một đứa trẻ ham chơi, nhưng khi cô thật sự muốn làm một thứ gì đó, lại vô cùng nghiêm túc, không chút nào chối từ.
"Thời Xuyên, chúng ta đi thôi!" Lộc Tiểu Ngải trả tiền, xách theo một túi lớn sách, đi ra ngoài.
Ánh sáng trong hiệu sách mờ, mặt trời buổi trưa rất độc, ánh sáng chói lòa bỗng nhiên chiếu tới, Lộc Tiểu Ngải cúi đầu xuống, nheo mắt lại. Lục Thời Xuyên theo bản năng đưa tay lên che mắt cô, giúp cô chặn ánh nắng mặt trời, sau đó cầm lấy túi sách nặng trong tay cô.
Quay lại đường cũ, dọc theo khuôn viên trở về trường, ánh nắng chói chang của mặt trời đang thiêu đốt cô, cây cối rậm rạp hai bên đường đổ bóng lớn xuống con đường lát đá.
Những chiếc lá cây không di chuyển, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không có.
Lộc Tiểu Ngải dùng bàn tay phẩy phẩy gió nhiều lần, một bước nhảy qua từng phiến đá.
Một lát sau, cô đột nhiên dừng lại, đứng yên, quay người lại, ngửa đầu nhìn Lục Thời Xuyên: "Thời Xuyên, anh biết không, buổi sáng hôm nay em gặp một bạn học đặc biệt kỳ quái."
Má cô trắng nõn thỉnh thoảng bóng cây chiếu lên làm làn da tối đi, mái tóc dài rũ xuống như thác nước.
Trong lòng Lục Thời Xuyên khẽ dao động, ngay sau đó bất động thanh sắc hỏi: "Sao lại kỳ quái?"
(*) Bất động thanh sắc: tỉnh bơ, không biến sắc
"Ân......" Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, có vẻ như trừ câu cuối cùng 'Cậu lớn lên rất đáng yêu' của La Viễn Thụy, còn lại đều là mấy câu giao lưu giữa các bạn học bình thường, cô lại bối rối không biết nên đem những lời này trực tiếp nói cho Lục Thời Xuyên hay không, vì thế mơ mơ hồ hồ nói: "Không sai lắm chính là lớn lên vô cùng kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái."
"Ai nha, được rồi." Lộc Tiểu Ngải quay người lại, tiếp tục đi dọc theo phiến đá, cúi đầu quan sát một đội kiến đang đi tới đi lui: "Khả năng hôm nay cậu ta bị huấn luyện viên phạt, tâm tình không tốt lắm."
"Nam sinh hay nữ sinh?" Lục Thời Xuyên làm như không chút để ý hỏi.
"Nam sinh." Lộc Tiểu Ngải nói: "Ai, nghe nói cậu ta thường xuyên bắt nạt người khác, em nghe còn cảm thấy đáng sợ."
Hàn ý trong đôi mắt Lục Thời Xuyên hiện ra, trầm ngâm một lát: "Nếu có