Hôm nay là ngày cuối Lục Ánh Kim làm tại quán cà phê, đã biết bao nhiêu lần cô muốn kết thúc công việc phục vụ này nhưng sao trong lòng lại có chút buồn không nỡ xa.
Công việc này đã giúp cô nuôi sống mình một thời gian, còn giúp cô quen biết thêm nhiều người tốt.
Leng Keng...Âm thanh khi mở cửa.
Bước vào quán Lục Ánh Kim nhìn người anh luôn luôn quan tâm giúp đỡ.
Cô lấy trong túi ra chiếc hộp xinh xắn bên trong là một cà vạt màu xanh dương được gói cẩn thận
" Em có món quà nhỏ này tặng anh."
Phùng Lâm nghe thấy dừng việc đang làm ánh mắt có phần khó hiểu nhìn cô:
"Sao đột nhiên lại tặng quà cho anh? Hôm nay cũng không phải là sinh nhật anh hay ngày lễ."
"Chuyện là em được nhận vào làm rồi nên hôm nay là ngày làm cuối cùng.
Em muốn tặng anh một món quà như lời cảm ơn thời gian qua đã giúp đỡ em rất nhiều."
Phùng Lâm mỉm cười vui vẻ nhận lấy sau đó bước đến ôm cô.
Lục Ánh Kim khá bất ngờ nhưng không từ chối xem như cái ôm cảm ơn vậy.
Hai người rời ra, Phùng Lâm vui vẻ xoa đầu cô bảo
"Cảm ơn em về món quà, qua môi trường mới nhất là trong tập đoàn lớn phải chú ý cẩn thận.
Có gặp khó khăn gì nhất định phải nói anh đấy nhé."
Lục Ánh Kim cảm động rưng rưng nước mắt gật đầu đồng ý
"Lúc đó anh không được nuốt lời nhé."
"Có bao giờ anh gạt em đâu, đừng khóc."
Anh vỗ vai cô động viên, nhớ đến cô bé sinh viên mới ngày nào còn chạy đến đây xin việc.
Bây giờ đã lớn thêm một chút rồi.
Đến tối khuya hết giờ làm, Lục Ánh Kim quyết định ở lại lâu thêm dọn dẹp quán cùng Phùng Lâm.
Cho dù mai có nghĩ thì hôm nay cô cũng phải làm tròn trách nhiệm của một nhân viên.
Phùng Lâm nhìn trời đã khuya để cô một mình trở về có vẻ không ổn lắm
"Tối rồi để anh đưa em về nhé."
Cô mỉm cười từ chối sợ làm phiền đến người khác
"Em có xe đạp ở đây về nhà cũng nhanh thôi.
Em chào anh ạ"
Nói xong cô rời khỏi đó rất nhanh, tranh thủ về sớm vì mai là ngày làm đầu tiên phải để lại ấn tượng tốt.
Lục Ánh Kim vừa rời đi thì chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cửa tiệm cà phê.
Một người đàn ông cao lớn cỡ ba mươi tuổi trên người mặc bộ vest đen đến chỗ Phùng Lâm đang đứng nói
"Chào thiếu gia, lão gia nói người đã chơi đủ rồi nên trở về điều hành công ty."
Phùng Lâm nhíu mày nhìn anh ta có chút khó chịu
"Nếu không thì sao?"
" Vậy thứ lỗi cho tôi "
Dứt câu thêm một chiếc xe đen đến có ba người bước xuống dùng vũ lực mang Phùng Lâm lên xe không chút nương tay.
..........
Hôm nay là ngày đặc biệt, Lục Ánh Kim đã thức dậy từ rất sớm chuẩn bị.
Cô đứng trước gương mặc chiếc váy đen cùng áo sơ mi trắng buộc tóc đuôi gà gọn gàng.
Gần đến chín giờ cô đã có mặt trước tập đoàn Nhất Hàm đúng như tin đồn đây là tập đoàn lớn có nhiều trụ sở trên thế giới chỉ mới vừa bước vào đã