Lúc mọi người đến khu Bãi Cháy thuộc thành phố Hạ Long thì mặt trời đã lên cao, tuy ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống mặt đất nhưng vì nơi đây gần biển nên không khí vẫn mát mẻ. Mai Thanh Vũ đã đặt phòng trước ở khách sạn Tường Thịnh, khách sạn nằm ngay đối diện biển, qua ban công phòng là có thể ngắm nhìn mặt nước xanh biếc.
Phòng ở của mọi người trên tầng năm, gia đình chị Mai Như Ngọc một phòng đôi và hai phòng đơn cho Mai Thanh Vũ và Trịnh Hoài Nhi. Tại khách sạn Tường Thịnh, tầng năm là nơi có vị trí phù hợp nhất để ngắm biển. Khoảng cách vừa đủ để ngắm được cảnh biển phía xa, bao quát được cả đất trời và biển cả, buổi sáng sớm dù ở trong phòng cũng có thể nhìn được cảnh mặt trời mọc trên mặt biển.
Mọi người sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi trong phòng, dự định buổi chiều mới bắt đầu vui chơi. Trịnh Hoài Nhi đang treo quần áo vào tủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đặt quần áo trên tay xuống giường rồi ra mở cửa, Mai Thanh Vũ cầm theo mấy chai nước khoáng cười vui vẻ.
“Anh mang cho em mấy chai nước khoáng đây. Nước của khách sạn không biết là của hãng nào, em đừng nên uống thì hơn, nếu hết thì bảo anh mua thêm cho em.”
Anh vào phòng, để nước khoáng trong tủ lạnh, còn mấy chai thì để trên bàn.
“Cổ họng em không tốt thì đừng uống nhiều nước lạnh quá, bình thường thì uống nước anh để trên bàn đây, nước trong tủ lạnh lấy ra cũng đừng uống ngay, để bớt lạnh một chút rồi uống.”
Trịnh Hoài Nhi đứng bên cạnh nghe anh dặn dò, nhịn không được cười rộ lên:
“Anh cứ như mẹ em ấy, em đâu phải trẻ con nữa đâu. Anh
ấy, sắp thành bà thím đến nơi rồi.”
Anh quay đầu cốc vào trán cô: “Em còn dám cười nhạo anh. Tháng trước là ai uống nhiều nước đá đến nỗi viêm họng cả tuần liền? Em mà chịu để ý đến sức khỏe của mình thì anh cũng không đến nỗi nhắc nhiều như thế.”
Cô bĩu môi cãi lại: “Cũng đâu thể trách em. Tháng trước thời tiết quá là nóng bức đi. Chẳng lẽ ngoài trời gần 40 độ mà anh vẫn bắt em phải uống nước nóng à?”
Anh thở dài, ánh mắt nhìn cô như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nghe khuyên bảo:
“Uống lạnh cũng phải có mức độ thôi. Ai lại như em dùng đá lạnh thay nước uống chứ. Cuối cùng người chịu khổ còn không phải là em sao? Em ho đến nỗi bật ra cả máu, anh nhìn mà còn thấy xót nữa.”
Trịnh Hoài Nhi biết mình đuối lý, đành mỉm cười làm lành với anh.
“Phải rồi, anh đã xếp xong đồ đạc chưa mà sang phòng em nhanh vậy?”
Cô vừa hỏi vừa tiếp tục cho quần áo vào tủ. Mai Thanh Vũ ngồi bên giường nhìn cô làm, thỉnh thoảng đưa đồ giúp cô.
“Cần gì sắp xếp đâu, anh cho cả vali vào trong tủ rồi, khi nào cần thì lấy sau.”
Cô nhíu mày nhìn anh: “Anh cũng lười quá rồi đấy. Quần áo không treo lên vừa nhăn nhúm lại còn có mùi nữa. Thế mà anh còn hay cằn nhằn với em, không phải tính anh cũng tùy tiện thế sao.”
Anh nhún vai thờ ơ: “Đồ đạc mấy thứ đó sao quan trọng bằng sức khỏe của em được. Không thì em sang giúp anh treo quần áo lên đi?”