Chủ nhật, trường học không có lớp, Tô Bạch hẹn Lâm Tiêu ra ngoài.
Ngẫm lại đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò, Lâm Tiêu có chút căng thẳng không rõ, trước khi ra cửa đã thay đến bốn, năm bộ quần áo, vừa muốn đẹp trai đến mức làm cho Tô Bạch không dời mắt nổi, lại vừa không muốn quá nổi bật, xoắn xuýt đến nửa ngày.
Tô Bạch ngược lại rất thoải mái, một thân áo T-shirt quần bò giày thể thao đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đeo balo quai chéo đứng chờ ở phòng kí túc của Lâm Tiêu từ sớm.
Thật muốn kiếm một chỗ trên mặt đất chui vào.
Lâm Tiêu vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Tô Bạch: chúng ta đi đâu?
Tô Bạch ra vẻ vô cùng thần bí: không nói trước đâu, cho cậu niềm vui bất ngờ.
Lâm Tiêu không khỏi nhìn Tô Bạch với cặp mắt khác xưa: không tệ, học hỏi rất nhanh.
Tô Bạch ngại ngùng gãi đầu một cái: tớ nghe lão đại phòng tớ nói, tạo nên cảm giác thần bí rất quan trọng, trước buổi hẹn hò chọn ra một địa điểm đặc biệt, sau đó phải giữ bí mật với đối phương, như vậy khi công bố đáp án sẽ tạo ra một loại hiệu quả ngạc nhiên cho đối phương, niềm vui sẽ được nhân đôi.
Lâm Tiêu chỉ cảm thấy một trận choáng voáng đầu óc: được rồi được rồi, hẹn hò cũng không cần phải giống như viết luận văn như vậy.
Lại còn nhân đôi!
Một tiếng sau, hai người đứng ở cổng chính viện bảo tàng Cách mạng Tân Hợi.
Lâm Tiêu cứng ngắc quay đầu nhìn Tô Bạch:…
Tô Bạch đột nhiên dang hai tay ra, nhảy đến trước mặt Lâm Tiêu, hét to: ngạc nhiên chưa!
Lâm Tiêu mặt không thay đổi nhìn cậu:…
Tô Bạch lần thứ hai đột nhiên dang rộng hai tay, cố gắng xây dựng bầu không khí vui vẻ, gọng kính dưới ánh mặt trời rực rỡ lóe lên: cậu đoán xem hôm nay là ngày gì!
Lâm Tiêu cắn răng: không đoán được.
Tô Bạch lấy tay đẩy đẩy kính mắt, thanh âm hùng hồn nói: hôm nay là ngày mùng 10 tháng 10, ngày kỷ niệm Cách mạng Tân Hợi!
Lâm Tiêu:…cho nên?
Tô Bạch hưng phấn lôi kéo tay Lâm Tiêu đi về phía viện bảo tàng, vừa đi vừa tràn đầy tự tin nói: lão đại phòng tớ nói, trong quá trình theo đuổi người mình thích, mỗi một dịp lễ hay ngày tháng có ý nghĩa nào đó đều là cơ hội quan trọng để tăng tiến tình cảm, ngàn vạn lần không thể quên, nhất định phải nghĩ biện pháp
hẹn đối phương cùng đi ăn mừng.
Lâm Tiêu nhất thời hận không thể dùng một cát tát tát mình bay về ba ngày trước.
Hắn nhất định là bị tràn dịch não mới yêu cầu Tô Bạch lãng mạn theo đuổi hắn một lần!
Tô Bạch thấy Lâm Tiêu không nói lời nào, dùng đầu ngón tay chọt chọt hắn nói: cậu không thích chỗ này à…cũng không sao đâu, thời gian tới còn có mấy ngày lễ nữa cơ.
Lâm Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh: những ngày gì?
Tô Bạch: ngày mai là ngày Chăm sóc giảm nhẹ thế giới.
Lâm Tiêu: .......
Tô Bạch: hôm sau nữa là ngày thành lập Đội Thiếu niên Tiền phong Trung Quốc.
Lâm Tiêu:............
Tô Bạch: ngày 24 là ngày Liên Hợp Quốc.
Lâm Tiêu:..................
Tô Bạch: ngày 28 là ngày vì sức khỏe sinh sản nam giới.
Lâm Tiêu:???
Tô Bạch hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thật vất vả điều hòa hơi thở, nỗ lực điều chỉnh tâm tình một hồi, tự tiếu phi tiếu nói: ngày số 28 kia, tôi ngược lại cảm thấy có một chút hứng thú.
Tô Bạch mở to hai mắt: ngày vì sức khỏe sinh sản nam giới?
Lâm Tiêu hắc hắc cười hai tiếng, tính toán đùa giỡn cái tên đầu gỗ lồi lõm này một chút: bằng không thì ngày đó chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, tự mình kiểm tra sức khỏe sinh sản cho đối phương đi, coi như ăn mừng một trận.
Tô Bạch cuống quít xua tay: kiểm tra sức khỏe sinh sản phải đến nam khoa của bệnh viện tổng hợp.
Lâm Tiêu trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hướng về phía bầu trời gào lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Mẹ kiếp bệnh thần kinh a a a a a!!!!!