(21).
End.Quan Tư Mặc lái xe gần tới trung tâm thành phố liền dừng lại ném chìa khoá xuống sông, sau đó gọi cho cảnh sát nói địa chỉ rồi tự bắt taxi về.Năm tên áo đen đã bị cảnh sát bế đi, cô cũng không có gì phải lo lắng.6 giờ tối, cô cùng Cố Lăng Thần về Cố gia ăn bữa cơm đoàn viên.
Khỏi nói Cố phu nhân nhìn thấy cô vui mừng thế nào, trong bữa ăn còn luôn gắp thức ăn cho cô.
Quan Tư Mặc thật sự rất cảm động, chỉ tiếc không thể rơi nước mắt.Cố Lăng Phong thì luôn miệng "Đại tẩu đại tẩu!", còn hẹn cô một dịp đánh bài để lấy lại vốn, tất nhiên là sẽ cược nhiều tiền hơn.Cô nhìn từng gương mặt một, tất cả họ đều đang mỉm cười.
Thì ra đây chính là định nghĩa gia đình, là ấm áp, là tràn đầy tình thương.Sau khi ăn xong, Cố Lăng Thần lái xe đưa cô đến một nơi rất đẹp, là một đài quan sát bốn phía làm bằng kính trong suốt.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn bao quát cả thành phố đang lên đèn, thực sự rất mộng mơ."Cố Lăng Thần! Anh đưa em đến đây ngắm cảnh thành phố hả?"Cô suиɠ sướиɠ nắm lấy cánh tay của hắn lắc lấy lắc để.Hắn dịu dàng cúi xuống gảy vài sợi tóc loà xoà trước mặt cô, nhìn vẻ mặt phấn khích của cô mà cũng mỉm cười theo."BÙM"Pháo hoa đột nhiên bay lên, chiếu sáng khoảng trời tối tăm vô định, giống như những bông hoa rực rỡ kiêu sa khoe mình.
Mỗi một lần pháo được bắn lên, hợp thành từng chùm rồi lại tách ra.Giống như tình yêu, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan.
Mỗi lần pháo hoa tan biến, đều mang theo cảm giác tiếc nuối, tiếc nuối vì vẫn chưa xem đủ.
Tình yêu cũng vậy, tan vỡ rồi đều mang cho người ta cảm giác tiếc nuối lẫn chua xót đau thương."Cố Lăng Thần, nhìn kìa! Lần đầu tiên em được xem pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy đấy! Đẹp quá!"Cô không nhịn được phấn khích chỉ về phía trước, vẫn đinh ninh hắn hiện giờ đang ở đằng sau cô."Quan Tư Mặc! Lấy anh nhé...!"Giọng nói trầm khàn của hắn cất lên, nhưng không lạnh lẽo, là sự ấm áp, khiến bất kỳ ai cũng phải đổ gục.Cố Lăng Thần quỳ xuống, chiếc nhẫn cưới nằm gọn trong lòng bàn tay, ngón tay hắn thon dài, ôn nhuận như ngọc.Quan Tư Mặc thực sự rất bất ngờ.
Trong giờ phút này, thật sự cô không biết nói thế nào, càng không biết phải phản ứng ra sao."Anh...anh...chúng ta đã kết hôn rồi mà!""Ừ! Nhưng đó là kết hôn theo sắp đặt, anh chưa bao giờ đến nhà hỏi cưới em, cũng chưa từng cầu hôn em..."Cô chợt cảm thấy tay chân mình bủn rủn, không hiểu sao nơi sống mũi lại cảm thấy cay cay.
Dòng nước nóng hổi từ khoé mắt chảy xuống nơi gò má, mang theo sự xúc động không diễn tả được thành lời.Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chặn lại, sao lại là lúc này chứ? Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nữa mà!Hắn ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô đột nhiên nhìn thấy, trong ánh mắt như nước hồ thu phẳng lặng của hắn hoàn toàn chỉ phản chiếu hình ảnh của mình.
Khuôn mặt anh tuấn phảng phất chút u buồn, hắn nhìn biểu cảm của cô hơi nhíu mày lại."Lần đầu tiên anh rơi nước mắt, vì nghĩ rằng em sẽ không thể tỉnh lại....Lần thứ hai anh rơi nước mắt, bởi vì em ở bệnh viện đã tháo chiếc nhẫn này trả lại anh...Vậy nên hôm nay anh ở đây, trịnh trọng cầu hôn em! Quan Tư Mặc, tất cả đã qua rồi, chúng ta bắt đầu lại, được không...?"Cô thật sự là bị Cố Lăng Thần làm cho cảm động mà.
Lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, chắc cũng phải tập dượt sẵn.
Lời cầu hôn đẹp thế này, cô thật sự không tìm được lý do nào để từ chối.Cô mỉm cười, đưa tay ra để hắn đeo nhẫn.Cố Lăng Thần đứng dậy dịu dàng ôm lấy cô.
Quan Tư Mặc rúc vào lồng ngực hắn, cảm nhận rõ trái tim hắn đang đập rộn ràng.Khoan đã! Có gì đó không đúng!"Cố Lăng Thần! Lời cầu hôn của anh giống như bắt em chịu trách nhiệm vì làm anh khóc ấy!"Hắn nhìn cô cười