(9).Cố Lăng Thần tỉnh dậy đã là quá trưa, hắn gõ gõ đầu, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện sộc vào mũi.Tiếng máy điện tâm đồ "tít tít" đều đều.
Quan Tư Mặc nằm đó, không còn là sắc thái hồng hào, những gì còn lại chỉ là gương mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống.Cố Lăng Thần điếng người.
Thì ra những gì hắn vừa thấy, đều là một giấc mơ, là những mảnh vỡ của ký ức, rơi ra từ trong tâm trí hắn.Hoá ra đã 3 năm kể từ ngày cô gặp tai nạn kinh hoàng.
Ngày hắn từ công ty về cầm một bó cúc hoạ mi tặng cô, cũng là lúc điện thoại reo lên, tiếng Cố phu nhân nghẹn ngào đau đớn:"Thần...! Con mau đến bệnh viện...Mặc Mặc...xảy ra chuyện rồi!"Giây phút đó, hắn như chết lặng.
Trong đầu hắn lúc này chỉ văng vẳng câu nói của Cố phu nhân: "Mặc Mặc...xảy ra chuyện rồi!"Cố Lăng Thần liền vội vàng lái xe đến bệnh viện, lúc hắn chạy vào, Cố Lăng Phong nhìn hắn, ánh mắt không giấu nổi sự đau đớn, Cố phu nhân không kìm được nước mắt, ngồi ở băng ghế không ngừng cầu nguyện.Hắn nắm chặt bó cúc hoạ mi trên tay, tự động viên mình đây không phải sự thật.Vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện bước ra, Cố Lăng Phong và Cố phu nhân chạy tới hỏi han tình hình.
Vị bác sĩ đó thở dài, sau đó đi tới chỗ Cố Lăng Thần:"Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Nhưng khả năng tỉnh lại của Thiếu phu nhân e rằng...!""Ý ông là Mặc Mặc có thể thành người thực vật sao?"Cố phu nhân không nén nổi sự xót xa khiến hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt phúc hậu của bà.
Cố Lăng Thần lúc này mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt sắc lạnh đến tê dại, không khỏi làm người khác khiếp sợ:"Nói dối...!"Cố Lăng Phong vội vàng ôm lấy anh trai mình lo sợ hắn sẽ đánh bác sĩ.
Hắn hai mắt đỏ ngầu mà thét lên:"Các người nói dối...!!!""Anh hai...! Anh bình tĩnh lại đi!"Cố Lăng Thần đẩy em trai mình ra, vội vàng chạy như điên vào phòng cấp cứu mặc cho các y bác sĩ ngăn cản.
Hắn giống như một con mãnh thú hoá điên, luôn miệng gào thét:"Cút ra!""Tất cả cút hết ra!!!"Vị bác sĩ trưởng lắc đầu, sau đó ra hiệu cho tất cả ra ngoài.Cố Lăng Thần