Cô cầm bảng điểm vào lớp, thầy Lý đang ngồi trên bục giảng kiểm tra bài tập. Đường Giai Kỳ hô “Báo cáo”, đi lên bục giảng và nói mình đã đi lấy bảng điểm về.
Từ cửa lớp đến bục giảng chỉ có vài mét, có người thoáng thấy bảng điểm trong tay Đường Giai Kỳ đã nhướn cổ săm soi. Đường Giai Kỳ cẩn thận che kỹ bảng điểm, giao cho thầy Lý.
Thầy Lý dán bảng điểm lên bảng thông báo. Chưa kết thúc giờ tự học, trong lớp đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
Thầy Lý vỗ bàn, quát “Trật tự” rồi nói: “Nói cái gì mà nói! Trong đề thi lần này có một câu hỏi quan trọng tương tự với một câu mà lúc trước thầy đã giảng. Chỉ thay đổi hình thức thôi, vậy mà cả lớp chỉ có năm người làm được.”
Trong phút chốc, cả lớp bỗng im phăng phắc. Đường Giai Kỳ trở về chỗ ngồi, lúc đi ngang qua Chu Mục nhìn thấy cậu ta đang cầm bài thi sửa sai. Chỉ có năm người làm đúng câu hỏi đó, Chu Mục đã làm đúng.
Hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, mọi người đều đổ xô đến bảng thông báo, khắp nơi trong lớp đều vang lên tiếng bàn tán “Lần này ai đứng hạng mấy.”
Đường Giai Kỳ thấy Chu Mục cũng đi ra cửa, nhưng lại đi thẳng ra ngoài.
Cô cúi đầu cầm bài thi sửa sai lên. Lúc này không biết ai đã nói “Lần này Chu Mục lọt vào top 200 của khối đấy”, sau đó lại có người nói: “Chắc là chép bài rồi. Chẳng phải nó thường xuyên chép bài tập của Đường Giai Kỳ sao? Lần này Đường Giai Kỳ đứng nhất lớp chúng ta mà.”
“Người ta có đùi để ôm, mày xem ai thèm cho mày ôm đùi. Trước đây Đường Giai Kỳ chưa từng cho ai chép bài cả.” Có một nam sinh nói một câu kỳ lạ.
Đường Giai Kỳ thực sự tức chết đi được. Cô biết Chu Mục rất chăm chỉ trong khoảng thời gian này, vả lại đầu óc của Chu Mục còn tốt chán so với tên nam sinh vừa mới nói xấu kia. Nhưng khả năng cãi nhau của cô chỉ có thể phát huy khi đối mặt với Chu Lâm Lâm, lúc này gần như nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, chỉ có thể gân cổ lên nói: “Ai nói Chu Mục chép bài!”
Còn chưa nói xong, Chu Mục chợt đi vào. Cậu ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc nhìn qua đám người đang bàn tán xôn xao. Thế mà tiếng bàn tán lại im hẳn, Chu Mục lại nhìn về phía Đường Giai Kỳ vừa đứng lên.
Ánh mắt của Đường Giai Kỳ và cậu chạm nhau. Đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện Chu Mục giấu cô về mối quan hệ giữa cậu ta và Thân Tuyết Nghi, không nhịn được trừng mắt nhìn Chu Mục, giận đùng đùng ngồi xuống.
Chu Mục phát hiện Đường Giai Kỳ không để ý tới cậu nữa. Lúc tự học buổi tối, nhiều lần cậu quay đầu lại nói chuyện với Đường Giai Kỳ, cô ấy cũng chỉ ừ ừ, đáp lại qua loa với cậu.
Chu Mục biết Đường Giai Kỳ đang giận cậu, nhưng lại không biết ngọn nguồn của cơn giận này. Thành tích thi cử vượt bậc cũng không khiến tâm trạng cậu dao động, nhưng thái độ lạnh nhạt của Đường Giai Kỳ lại khiến Chu Mục lơ đãng suốt cả giờ tự học buổi tối.
Cậu quay đầu lại nhìn Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ đang cúi đầu làm bài tập, mái tóc mềm mượt xõa ra. Khi đang suy nghĩ về câu hỏi, Đường Giai Kỳ sẽ cắn bút, đó là động tác thường ngày của cô ấy. Giống như đôi khi giảng bài cho cậu, lúc cô ấy sốt ruột đều sẽ như vậy, khóe miệng của cô ấy hơi trễ xuống là biểu hiện lúc không vui.
Chu Mục quay đầu về, cúi đầu liếc nhìn câu