Thứ Hai Đường Giai Kỳ đến trường, tới cổng trường thì vô tình gặp Thân Tuyết Nghi.
Thân Tuyết Nghi lên tiếng chào hỏi cô. Đường Giai Kỳ ngẩn người ra rồi đáp lại “Xin chào”. Thân Tuyết Nghi lại há miệng, giống như muốn nói lại thôi, Đường Giai Kỳ bèn hỏi cô ấy: “Hôm qua ăn bánh kem ngon không?”
Thân Tuyết Nghi gật đầu, đi về hướng dãy lầu phòng học với Đường Giai Kỳ. Thân Tuyết Nghi không nói gì, Đường Giai Kỳ cũng im lặng.
Một lát sau, Thân Tuyết Nghi chợt hỏi cô: “Cậu có muốn thi vào trường đại học A không?”
Đường Giai Kỳ nhìn Thân Tuyết Nghi rồi nghiêm túc gật đầu, “Lúc phân chia khoa xã hội và tự nhiên phải điền vào sổ nguyện vọng đại học, mình điền đại học A.”
“Mình cũng muốn vào đại học A.” Thân Tuyết Nghi nói: “Mình thích học Lý, viện sĩ Đường Quyên của đại học A là thần tượng của mình.”
“Đường Quyên là cô của mình…” Đường Giai Kỳ nghĩ ngợi, nói đúng sự thật cho Thân Tuyết Nghi nghe.
“Vậy à.” Vẻ mặt của Thân Tuyết Nghi hơi vui mừng, giọng điệu cũng vui vẻ, “Thảo nào cậu cũng thông minh như vậy, còn nhảy hai lớp.”
Đường Giai Kỳ thầm nhủ nhất định là do Chu Lâm Lâm nói cho Thân Tuyết Nghi biết cô nhảy hai lớp. Cô khiêm tốn đáp lại, cảm xúc lẫn lộn: “Cũng không có gì rất thông minh.”
Thân Tuyết Nghi và Đường Giai Kỳ nói về chuyện học, vậy mà lại có nhiều chủ đề chung. Lúc trước khi Đường Giai Kỳ thấy Thân Tuyết Nghi, cô luôn cảm thấy cô ấy lạnh lùng, cao ngạo, khi nói tới chuyện mình thích mới bộc lộ ra dáng vẻ của một cô bé.
Đến cầu thang, hai người chào tạm biệt. Đường Giai Kỳ xoay người lại thì thấy Chu Lâm Lâm đang đứng bên cạnh nhìn cô.
Chu Lâm Lâm hừ lạnh, liếc mắt khinh thường Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ lười so đo với cô ta, đi lướt qua tới cửa lớp. Hôm nay là ngày Chu Mục trực nhật, cậu đang cầm cây lau nhà ra ngoài. Đường Giai Kỳ ngáp một cái, ngẩng đầu lên nói “Chào buổi sáng” với cậu ta rồi đi vào lớp.
Mấy tiết học buổi sáng đều là giảng bài, giảng tới giảng lui những dạng câu hỏi kinh điển. Đường Giai Kỳ buồn ngủ, ráng chống mí mắt lên nghiêm túc nghe giảng.
Tối hôm trước cô về muộn, sau khi vào nhà mới phát hiện ba mẹ vẫn chưa về. Đến tận sau khi cô làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi ngủ thì mẹ cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Đường Giai Kỳ bèn hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
Đường Giai Kỳ sẵn tiện trao đổi: “Mẹ, sau này con thường xuyên đến nhà bà ngoại được không?”
Triệu Nhã Tĩnh thay giày đi vào, hỏi: “Tại sao vậy con gái?”
“Bà ngoại ở một mình, thỉnh thoảng con muốn đến giúp bà. Với lại gần đây mẹ và ba đều rất bận rộn, con cảm thấy lâu lâu ở lại nhà bà ngoại sẽ ngủ ngon hơn.” Đường Giai Kỳ nói ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn.
Triệu Nhã Tĩnh trầm ngâm trong chốc lát, có lẽ vì cảm thấy áy náy, có lẽ nghĩ về những ảnh hưởng từ mâu thuẫn gia đình gần đây đối với con cái nên gật đầu với Đường Giai Kỳ, nói: “Được, để mẹ nói với bà ngoại một tiếng.”
Đường Giai Kỳ định báo tin vui này cho Chu Mục biết vào lúc tự học buổi tối.
Còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với Chu Mục, giữa tiết tự học buổi tối đầu tiên, Già Lưu bỗng đi vào từ cửa sau, gõ lên bàn cô, “Đi ra ngoài với cô một lát.”
Những người khác trong lớp đều đang làm việc của mình. Đường Giai Kỳ ngỡ ngàng đi ra ngoài lớp với cô, đi về phòng giáo viên.
Già Lưu dẫn Đường Giai Kỳ đến cửa phòng giáo viên thì dừng lại, nói: “Có một chú muốn nói đôi câu với em.”
Đường Giai Kỳ ngơ ngác, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng giáo viên có đầy đủ hệ thống sưởi hơn lớp học, vừa đi vào đã phả hơi nóng vào mặt. Có một chú đứng đưa lưng về phía Đường Giai Kỳ, các thầy cô khác đều không có trong phòng giáo viên.
Đường Giai Kỳ nhận ra bóng lưng này.
Chu Lập An từ từ xoay người lại, nhìn thấy Đường Giai Kỳ bèn quan sát từ trên xuống dưới một lúc, cười nói với cô: “Chúng ta đã gặp nhau.”
“Ở dãy lầu hành chính.”Đường Giai Kỳ bổ sung.
“Ha ha ha.” Chu Lập An bật cười thành tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nhìn vào Đường Giai Kỳ.
Đường Giai Kỳ mặc một chiếc áo bông, khoác áo đồng phục ở bên ngoài, để lộ ra chiếc mũ màu đỏ rượu bên trong áo bông, khuôn mặt ửng đỏ vì hệ thống sưởi, tóc mái hơi rối.
“Chú là ba của Chu Mục.” Chu Lập An tự giới thiệu mình.
“Cháu biết.” Đường Giai Kỳ khẽ nói.
Chu Lập An sững sờ, chỉ vào cái ghế bên cạnh, bảo Đường Giai Kỳ ngồi xuống. Đường Giai Kỳ ngoan ngoãn đi tới, ngồi đối diện ông ấy, hỏi ông: “Chú tìm cháu có chuyện gì không?”
Giọng điệu của Đường Giai Kỳ vẫn lịch sự, xen lẫn chút phòng bị.
Cô nhìn chằm chằm vào Chu Lập An, phát hiện hình như mình từng thấy người này trên TV. Ông ấy là một doanh nhân rất nổi tiếng.
Chu Lập An suy ngẫm một lúc, há miệng, giống như đang suy nghĩ nên nói như thế nào.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Đường Giai Kỳ nhìn ông ấy như không phân biệt rõ tốt xấu: Cô và Chu Mục chung chiến tuyến, đối mặt với kẻ thù của Chu Mục phải đề cao cảnh giác.
Sau một hồi, Chu Lập An hỏi: “Cháu