Hai ngày trước lại có tuyết rơi.
Tuyết vẫn chưa tan, cây cối ven đường phủ một màu trắng xóa. Thế nhưng con đường đã được dọn sạch, không có chút dấu vết trơn trượt.
Đường Giai Kỳ và Chu Mục cùng đi về phía trước, đột nhiên cô bị Chu Mục nắm lấy tay.
Đường Giai Kỳ sửng sốt một lúc mới có phản ứng, tim lại bắt đầu đập nhanh hơn. Cô liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai đang nhìn bọn họ mới từ từ bình tĩnh lại.
Chu Mục nắm rất chặt, giống như sợ cô đi lạc, đến rạp chiếu phim vẫn không buông ra.
Lúc soát vé, Chu Mục đưa hai tấm vé tới bằng một tay. Đường Giai Kỳ luôn cảm thấy nhân viên rạp chiếu phim đang quan sát bọn họ, vì vậy cô hơi xấu hổ trốn đằng sau Chu Mục.
Hai người ngồi xuống, Chu Mục vẫn không buông tay ra. Đường Giai Kỳ vừa định lên tiếng, Chu Mục đã mở miệng: “Có lẽ lúc nãy nhân viên đó tưởng mình bắt cóc trẻ vị thành niên.”
Nhất thời Đường Giai Kỳ muốn giãy tay ra thì lại bị Chu Mục nắm chặt. Cô nghiến răng nói: “Mình nhỏ tuổi hơn cậu.”
Chu Mục mỉm cười, không đưa ra ý kiến.
Đây là bộ phim hài do Đường Giai Kỳ chọn. Suốt cả lúc xem phim, cô đều cười nghiêng ngả giống như những người khác, lúc đi ra ngoài vẫn còn nói với Chu Mục: “Thật là buồn cười. Mình cảm thấy nữ thứ hai đó hơi giống với Chu Lâm Lâm.”
Còn chưa nói xong, đột nhiên Đường Giai Kỳ nghe thấy có người gọi mình.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Vũ Phi đang đi cùng một nam sinh khác.
Đường Giai Kỳ cũng không biết tại sao mình chợt thả tay mà Chu Mục đang nắm ra.
Thẩm Vũ Phi nói cậu ta cũng tới đây xem phim, hỏi Đường Giai Kỳ có đề cử bộ phim nào không. Đường Giai Kỳ đã đề cử bộ phim mới vừa xem cho Thẩm Vũ Phi, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Chu Lâm Lâm đóng vai nữ thứ hai.”
“Hả?” Thẩm Vũ Phi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Không phải, không phải.” Đường Giai Kỳ vội vàng sửa sai, “Lương Thập Yêu đóng vai nữ thứ hai.”
Thẩm Vũ Phi nhíu mày, “Thảo nào trước đây nghe Chu Lâm Lâm tự xưng là Lương Thập Yêu của cơ sở 1.”
Lúc này Chu Mục đi tới nắm lấy tay của Đường Giai Kỳ. Thẩm Vũ Phi và Đường Giai Kỳ đều ngẩn người, Đường Giai Kỳ bèn nói: “Bọn mình đi trước đây.”
Thẩm Vũ Phi nhìn tay của hai người rồi gật đầu.
Thẩm Vũ Phi đã đi xa, Đường Giai Kỳ nghiêng đầu hỏi Chu Mục: “Ghen à?”
“Hửm?” Chu Mục quay đầu sang nhìn cô.
“Vậy tại sao cậu nhìn thấy Thẩm Vũ Phi phải nắm tay mình?”
“Lúc nào mình cũng muốn nắm.” Chu Mục nói.
Mặt của Đường Giai Kỳ hơi đỏ lên, Chu Mục lại siết chặt tay cô hơn.
Bọn họ đi rất chậm. Trên quảng trường có rất nhiều người đi qua đi lại, có nhiều cặp tình nhân cũng nắm tay nhau, nhưng Đường Giai Kỳ cảm thấy hôm nay bọn họ là cặp đôi hạnh phúc nhất.
“Năm nay có sang nhà bà ngoại ăn Tết với mẹ không?” Sáng Giao thừa, lúc Đường Giai Kỳ đang gọi điện thoại cho Chu Mục trong phòng ngủ, Triệu Nhã Tĩnh bỗng đẩy cửa đi vào.
Cô vội vàng cúp máy, bỏ qua một bên, thuận miệng trả lời: “Dạ được.”
Triệu Nhã Tĩnh đẩy cửa đi vào, ngồi bên mép giường của Đường Giai Kỳ, nhìn cô một hồi mới nói: “Con gái, sang năm ba con phải ra nước ngoài đi công tác, vì vậy không thể ăn Tết cùng chúng ta được. Chúng ta đến nhà bà ngoại, cậu mợ cũng ở đó, chở Điểm Điểm về theo, con có buồn không?”
“Dạ không.” Đường Giai Kỳ lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Triệu Nhã Tĩnh sờ tóc cô, “Sang năm lại lớn thêm một tuổi rồi, năm nay đừng nghĩ về chuyện gì cả. Cứ học cho giỏi, sau này thi lên đại học sẽ được nhẹ nhõm.”
“Con biết rồi.” Đường Giai Kỳ gật đầu.
“Được rồi, con chuẩn bị đồ đi, lát nữa mẹ sẽ lái xe. Kỳ Kỳ vẫn chưa được mẹ chở đi đấy.”
Triệu Nhã Tĩnh đứng dậy đi ra khỏi phòng. Đường Giai Kỳ gửi tin nhắn cho Chu Mục, giải thích: “Lúc nãy đột nhiên mẹ mình đi vào, làm mình sợ giật mình.”
Lúc Triệu Nhã Tĩnh lái xe, nhìn thấy Đường Giai Kỳ ngồi bên cạnh vẫn luôn nhìn vào điện thoại nên hỏi: “Con gái đang xem gì vậy?”
“Trong nhóm chat của lớp tụi con đang nói về một bài kiểm tra.” Đường Giai Kỳ trả lời.
“Bớt dán mắt vào điện thoại, không tốt cho mắt đâu.” Triệu Nhã Tĩnh còn chưa nói xong, màn hình điện thoại bên cạnh bà bỗng sáng lên.
“Mẹ, để con xem giúp mẹ.” Đường Giai Kỳ nói.
“Không sao, mẹ tự xem.” Triệu Nhã Tĩnh vội càng cầm điện thoại lên, mở khóa nhìn lướt qua, sau đó bỏ điện thoại qua một bên.
Đường Giai Kỳ giả vờ tò mò, hỏi: “Là ai vậy?”
“Quảng cáo khuyến mãi.” Triệu Nhã Tĩnh nói.
Đường Giai Kỳ cúi đầu, gửi một sticker cho Chu Mục, nhìn Triệu Nhã Tĩnh lần nữa, cảm thấy thật là tẻ nhạt.
“Sao ba mẹ mình vẫn chưa ly dị nhỉ?” Cô gửi tin nhắn cho Chu Mục.
Lúc này Đường Giai Kỳ và Triệu Nhã Tĩnh đi đến lầu ba, cô liếc nhìn cửa nhà của Chu Mục theo bản năng. Quả thật lần này Chu Mục nghe theo câu “Không cần để cửa” của cô, khóa chặt cửa. Cô giả vờ lơ đãng đụng vào, cánh cửa vẫn đóng chặt.
Hai người đẩy cửa nhà bà ngoại ra thì thấy Điểm Điểm.
Điểm Điểm là con gái của cậu Đường Giai Kỳ, năm nay bốn tuổi, đang học mẫu giáo. Con bé mở to đôi mắt tròn xoe, hét vào trong nhà với giọng điệu như còn bú sữa: “Cô và chị Kỳ Kỳ tới rồi.”
Mợ đứng dậy khỏi ghế sô pha, chào hỏi Triệu Nhã Tĩnh, còn nói: “Kỳ Kỳ tới rồi à, mau tới đây để mợ xem.”
Đường Giai Kỳ nói chuyện với cậu mợ một lúc rồi đi vào phòng ngủ nhỏ của cô. Mợ và Triệu Nhã Tĩnh còn đang nói chuyện ở bên ngoài.
“Em thấy Điểm Điểm và Kỳ Kỳ rất khác nhau, về nhà không hề làm bài tập, đến giờ vẫn chưa nhận biết được bao nhiêu chữ.