Đường Giai Kỳ nhẹ nhàng xoay chìa khóa, lặng lẽ đi vào nhà thay giày, rón rén đẩy cửa phòng ngủ của Chu Mục ra. Thấy Chu Mục đang nằm trên giường ngủ trưa, cô định đi tới hù cậu.
Cô rón rén đi tới, sau đó bổ nhào lên người Chu Mục, cắn lên môi cậu.
Người trên giường mở mắt ra, tiêu cự tập trung vào khuôn mặt cô rồi mỉm cười, giữ lấy đầu cô và hôn lên đỉnh đầu. Sau đó, cậu lại kéo Đường Giai Kỳ ra khỏi người mình, cau mày, nhéo mặt của Đường Giai Kỳ, phàn nàn: “Nặng quá.”
“Nặng chỗ nào?” Đường Giai Kỳ trề môi, chống tay ngồi dậy, mỉm cười và sờ soạng người Chu Mục, “Đè lên bị đau à? Đau chỗ nào, đau chỗ nào?”
Chu Mục cứng đờ người, sau đó ngồi dậy, xoa hai bên thái dương, nói: “Không đau.”
Hai ngày trước, Đường Giai Kỳ và Chu Mục nhận được giấy báo nhập học đại học A gần như cùng một lúc. Đường Giai Kỳ được nhận vào chuyên ngành Kỹ thuật điện tử của nguyện vọng đầu tiên, Chu Mục bị chuyển đến ngành Khoa học máy tính.
Cuối cùng mọi việc đã qua.
Chu Mục vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra, Đường Giai Kỳ đang ngồi chơi game trong phòng khách, ngước mắt lên thấy cậu bèn nói: “Chúng ta leo rank đôi đi.”
Sau khi thi đại học xong, Đường Giai Kỳ bị Nhan Hạ rủ rê chơi game mobile, nhất thời chơi rất say mê. Cô thường xuyên chơi đến tờ mờ sáng mới lưu luyến bỏ điện thoại xuống đi ngủ.
Ban đầu, mỗi lần cô nói chuyện với Chu Mục xong, lúc đi ngủ lại chơi game thêm lần nữa. Sau đó có một lần Chu Mục gọi video cho cô trong lúc đang chơi game, trong tình thế cấp bách, Đường Giai Kỳ đã cúp video, nhân vật trong game cũng ngoẻo luôn.
Lúc đó đã là hơn một giờ sáng, Đường Giai Kỳ chất vấn Chu Mục giờ này gọi video cho cô làm gì; Chu Mục hỏi cô sao giờ này vẫn chưa ngủ.
Đường Giai Kỳ: “Sao anh biết em vẫn chưa ngủ?”
Cuối cùng cô biết được Chu Mục đã thấy trạng thái online của cô trong game.
Đường Giai Kỳ không ngờ trước đây Chu Mục cũng chơi game này, vả lại chơi rất siêu.
Kết quả là: Đường Giai Kỳ rủ Chu Mục chơi chung với cô.
Chu Mục đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ thuận thế nằm trên đùi Chu Mục.
“Ăn cơm chưa?” Chu Mục sờ vào tai của Đường Giai Kỳ.
“Không đói.” Đường Giai Kỳ nói: “Có món ăn tinh thần rồi.”
Bỗng nhiên phía trước có người đi tới, Đường Giai Kỳ vội vàng nhắc nhở Chu Mục: “Có người!”
Ngay lúc này, điện thoại của Chu Mục reo lên. Tôn Trạch gọi điện thoại tới mời hai người đến Dương Thành chơi.
“Muốn đi Dương Thành không?” Sau khi cúp máy, Chu Mục hỏi Đường Giai Kỳ.
Đường Giai Kỳ nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Đi chứ, sẵn tiện đến xem trường đại học A trước.”
Triệu Nhã Tĩnh và Đường Kiến Phong đã chính thức sống riêng từ sau khi ly dị, ngôi nhà ban đầu để lại cho Triệu Nhã Tĩnh.
Sau khi Đường Giai Kỳ gọi điện thoại hỏi thăm mẹ, Triệu Nhã Tĩnh do dự một lúc, dè dặt hỏi cô: “Là bạn học tên là Chu Mục à?”
Đường Giai Kỳ nhìn Triệu Nhã Tĩnh rồi gật đầu, vốn dĩ muốn nói thêm, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, “Con đi ba ngày sẽ trở về.”
“Chú ý an toàn đó.” Triệu Nhã Tĩnh nói.
Buổi tối trước khi khởi hành, Đường Giai Kỳ lại đến nhà bà ngoại chơi.
Nhà mới của cậu đã sửa xong, bà ngoại sẽ dọn đi sau một khoảng thời gian nữa.
Đường Giai Kỳ ngồi trong phòng khách vừa xem TV, vừa trò chuyện với bà ngoại. Bà ngoại dặn dò cô những việc phải chú ý khi đi xa nhà, cuối cùng thở dài, “Dù sao có Chu Mục đi cùng, bà yên tâm hơn.”
Sáng hôm sau, Chu Mục đến nhà bà ngoại đón Đường Giai Kỳ, vừa vào cửa đã thấy một chiếc vali rất to đặt ở lối ra vào.
Sau khi uống hết hộp sữa tươi, Đường Giai Kỳ chỉ vào vali và balo bên cạnh, nói với Chu Mục: “Chỉ có hai thứ này.”
“Mang theo cái gì vậy?” Chu Mục tiện tay xách vali qua, sau đó đeo balo lên một bên vai.
Đường Giai Kỳ thay giày, đọc thuộc làu làu: “Quần áo, giày, sữa rửa mặt, khăn lau mặt, thuốc thường dùng, gối đi máy bay, cây dù vì nghe nói Dương Thành hay mưa, ly nước. À đúng rồi, còn có mấy quyển sách chuyên ngành, em muốn xem trước, còn có laptop…”
“…” Chu Mục nói: “Lúc rảnh rỗi em định đọc sách mà không chơi game à?”
Đường Giai Kỳ thay giày xong, trầm ngâm khi nghe được câu này, “Có thể cùng làm hai việc.”
“Nhưng tụi anh đều chơi game, em đọc sách, như vậy có hơi lạc quẻ không?”
Hai chữ “Lạc quẻ” đâm trúng chỗ đau của Đường Giai Kỳ. Cô thở dài, “Được rồi, vậy em sẽ không mang theo.”
Cô mở vali ra, lấy quyển sách ra từ bên trong. Chu Mục lại nói: “Chỗ Tôn Trạch có laptop.”
“Vậy không mang theo laptop nữa.” Đường Giai Kỳ lấy laptop ra theo.
Sau khi làm gọn vali, Đường Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, “Đi thôi!”
“Bà ngoại, tụi con đi đây!” Đường Giai Kỳ chào tạm biệt vào trong nhà, bị Chu Mục thản nhiên nắm lấy tay và đi ra khỏi nhà.
Cô nhìn Chu Mục, “Vậy bây giờ chúng ta đi xuống lấy vali của anh à?”
Chu Mục chỉ vào balo trên lưng mình, “Hành lý đã mang theo hết rồi.” Cậu siết chặt tay của Đường Giai Kỳ, “Quan trọng nhất là hành lý quý báu này.”
Chu Mục đi lấy vé máy bay, Đường Giai Kỳ ngồi một bên lấy điện thoại ra, sau đó chơi game leo rank đơn.
Lúc này Nhan Hạ gọi điện thoại tới, nói rằng cô ấy đã nhận được giấy báo nhập học của trường đại học D. Hai người thảo luận về xếp hạng chuyên ngành của đại học D và đại học A và kế hoạch bốn năm đại học khoảng vài phút, sau đó lại chơi game với nhau.
Đường Giai Kỳ cắm tai nghe vào, bật giọng nói lên để trò chuyện với Nhan Hạ. Cô ngẩng đầu lên, thấy Chu Mục đi tới bèn nói với Nhan Hạ: “Chu Mục quay lại rồi, mình không chơi nữa.”
Đường Giai Kỳ đứng lên, Chu Mục tháo tai nghe trong tai cô xuống cất vào túi, nhéo mặt cô, hỏi: “Lại chơi game à?”
Đường Giai Kỳ kéo lấy cánh tay của Chu Mục, “Chơi với Nhan Hạ. Cô ấy vừa nhận được giấy báo nhập học của trường đại học D. Đại học D cũng nằm ở Dương Thành đó!”
Đường Giai Kỳ vẫn luyên thuyên cho đến khi lên máy bay, sau khi ngồi xuống vẫn không nén nổi sự phấn khích, “Đây là lần đầu tiên em đi xa nhà mà không đi cùng với ba mẹ.”
Nhưng một lát sau khi máy bay cất cánh, cảm giác phấn khích của Đường Giai Kỳ đã biến mất.
“Xin quý khách lưu ý, máy bay của chúng ta đang gặp phải luồng không khí không ổn định…”
Giọng nữ dịu dàng phát ra trong loa, Đường Giai Kỳ nhất thời cảm thấy cả người choáng váng, nặng trĩu.
“Ngủ một giấc nhé?” Chu Mục vừa nói vừa lấy cái chăn nhỏ từ trong balo ra, đắp lên người Đường Giai Kỳ, sau đó để đầu cô dựa vào vai mình.
Đường Giai Kỳ gật đầu, ngáp một cái, nhìn Chu Mục và nói: “Hơi khó chịu.”
Vì luồng không khí của máy bay không ổn định, đầu óc của Đường Giai Kỳ vẫn còn lâng lâng sau khi xuống máy bay.
“Uống miếng nước đi.” Hai người đi đến cổng đón, Chu Mục vặn nắp chai nước ra, đưa chai nước trong tay đến bên miệng Đường Giai Kỳ, hỏi cô: “Còn chóng mặt không?”
Đường Giai Kỳ gật đầu, cau mày rồi uống một ngụm từ chai nước trong tay Chu Mục, nói: “Muốn ói.”
“Muốn vào nhà vệ sinh không?”
Đường Giai Kỳ lắc đầu, hít thật sâu vài hơi rồi nói: “Cảm thấy đỡ hơn rồi.”
Sáng sớm, Tôn Trạch và Triệu Nặc đã đứng đợi hai người ở cổng đón. Nhìn thấy Chu Mục ôm Đường Giai Kỳ đi ra, bọn họ liền vẫy tay với hai người, “Ở đây!”
Chu Mục đi về phía bọn họ, nhưng tầm mắt vẫn dán vào Đường Giai Kỳ.
Hai người đến gần, Tôn Trạch mới nhận thấy sắc mặt của Đường Giai Kỳ hơi tái nhợt, cả người cũng ỉu xìu.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là sáng sớm lên máy bay đến Dương Thành. Mọi người sẽ leo núi Thanh Dương ở Dương Thành trước, tìm một khách sạn ở chân núi Thanh Dương để cất hành lý.
Do Đường Giai Kỳ cảm thấy khó chịu khi ngồi máy bay, kế hoạch của ngày đầu tiên đã toang.
Đường Giai Kỳ liên tục nói xin lỗi với Tôn Trạch và Triệu Nặc, bày tỏ: “Không phải mình không muốn đi, là cơ thể của mình không muốn đi.”
Nói xong lại nhận ra hình như vẫn không giải thích được gì, thế là ủ rũ cúi thấp đầu, nhìn sang Chu Mục nhờ giúp đỡ.
Chu Mục xoa đầu Đường Giai Kỳ, nói với Tôn Trạch: “Cô ấy bị say máy bay.”
“Không phải say máy bay, là vì luồng không khí không ổn định.” Đường Giai Kỳ nhấn mạnh.
“Luồng không khí không ổn định nên say máy bay, dẫn đến cả người khó chịu, muốn leo núi nhưng lực bất tòng tâm.” Chu Mục giải thích lần nữa.
Đường Giai Kỳ khen ngợi Chu Mục dùng bốn chữ “lực bất tòng tâm” rất hay, nhìn sang Triệu Nặc, nói lắp bắp với vẻ đáng thương: “Chúng ta đến chỗ cậu ở trước đi.”
Vừa lên xe ngồi, Đường Giai Kỳ liền dựa vào vai Chu Mục, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Chu Mục choàng áo khoác của mình qua eo Đường Giai Kỳ, rồi lại giơ tay ra nắm lấy tay cô, quan sát Đường Giai Kỳ, đảm bảo cô ngủ thoải mái.
Làm xong hết mọi thứ, cậu mới trò chuyện với Tôn Trạch và Triệu Nặc đang ngồi phía trước.
Khi xuống xe, Đường Giai Kỳ lơ mơ tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng bị kẹt tại căn hộ của Tôn Trạch ở Dương Thành.
Căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, Tôn Trạch và Triệu Nặc ở riêng mỗi phòng.
“Triệu Nặc ở phòng nào?” Đường Giai Kỳ ngẩng đầu lên, hỏi úp mở.
“Mình dẫn cậu đi.” Triệu Nặc nói.
Vừa nói xong đã thấy Chu Mục di chuyển bước chân, đỡ Đường Giai Kỳ đến phòng của cô ấy.
“Có phải em quá yếu ớt không?” Đường Giai Kỳ ngồi trên giường của Triệu Nặc, chớp mắt hỏi Chu Mục: “Vừa tới đã ngủ, chỉ biết ngủ ngủ ngủ.”
Chu Mục ngồi xổm xuống cởi giày ra cho Đường Giai Kỳ, gật đầu đáp lại: “Ừ.”
Cậu đứng lên, đặt tay lên vai Đường Giai Kỳ, cúi người xuống nhìn thẳng vào cô, nói dịu dàng: “Vì vậy bây giờ em nên ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát cho khỏe.”
“Nhưng bây giờ em không mệt.” Đường Giai Kỳ nói.
“Được rồi.” Chu Mục ngồi xuống bên cạnh cô, “Vậy bây giờ em muốn làm gì, đi leo núi không?”
Đường Giai Kỳ lắc đầu, sau đó nhích lại gần, khẽ nói một câu bên tai Chu Mục.
Chu Mục không nghe rõ Đường Giai Kỳ nói gì nên nhích lại gần, gần như áp sát vào mặt cô, gọi một tiếng “Kỳ Kỳ” rồi hỏi cô: “Em nói gì?”
“Em nói.” Đường Giai Kỳ nhìn thẳng vào Chu Mục, nói với cậu: “Em muốn hôn anh.”
Bỗng chốc đầu ngón tay của Chu Mục tê dại, quan sát Đường Giai Kỳ.
Đường Giai Kỳ thản nhiên mở to mắt ra nhìn cậu, trong đôi mắt ngấn nước, đôi môi cũng mọng nước.
Đường Giai Kỳ chớp mắt, “Được không?”
Còn chưa nói ra chữ “Không”, Chu Mục đã hôn lên môi cô mà không hề do dự.
Cậu hôn Đường Giai Kỳ rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng, sau đó lại hôn lên trán cô, cuối cùng hai người chỉ chạm môi nhau, quấn quít nhau, hơi thở hòa lẫn vào nhau.
Một tiếng “Cạch” vang lên, có thứ gì rớt xuống đất. Đường Giai Kỳ đẩy Chu Mục ra theo bản năng, nhìn thấy Tôn Trạch đang đứng trước cửa, hoảng hốt nhặt remote điều khiển lên, nói năng lắp bắp: “Hai người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ vào đưa remote.”
Chu Mục bình tĩnh đứng lên, nhận lấy remote từ trong tay Tôn Trạch, nhìn Đường Giai Kỳ, “26 độ?”
Đường Giai Kỳ gật đầu. Tôn Trạch đã chạy ra ngoài, hơn nữa còn hiểu ý đóng cửa lại.
“Còn muốn ngủ nữa không?” Chu Mục đi tới, hỏi Đường Giai Kỳ.
“Ngủ chứ.” Đường Giai Kỳ nói: “Em bị tức ngực, vẫn cảm thấy hơi khó chịu.”
Ban đầu Đường Giai Kỳ nằm trên giường không ngủ được nên đã nói chuyện ngắt quãng với Chu Mục, lúc nói về Chu Lâm Lâm, lúc lại nói về Nhan Hạ và Đỗ Vi, sau đó còn nói về ba mẹ cô, cuối cùng đã nhắm mắt ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, đang lúc mơ màng, Đường Giai Kỳ cảm thấy có người đang gọi cô, tiếng gọi lúc xa lúc gần, gọi cô là “Kỳ Kỳ”.
Đường Giai Kỳ hơi mở mắt ra, nhìn thấy Chu Mục bưng ly nước tới, tay kia đỡ cô dậy, khẽ nói: “Uống thuốc đi.”
Đường Giai Kỳ liền uống thuốc trong tay Chu Mục, cơn buồn ngủ gần như vơi bớt.
“Anh cho em uống cái gì vậy?” Đường Giai Kỳ ngáp một hơi, đầu tóc rối bù, mắt lim dim buồn ngủ.
“Có lẽ là thuốc độc nào đó.” Chu Mục nói: “Sau khi uống xong sẽ bị trúng độc.”
“Độc gì?” Đường Giai Kỳ chớp mắt, “Chẳng phải đó giờ anh là thuốc độc sao?”
“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục để ly nước qua một bên, “Em thật là buồn nôn.”
Đường Giai Kỳ mỉm cười, trao cho Chu Mục một nụ hôn ngắn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, dụi mắt rồi lẩm bẩm: “Trời mưa rồi à?”
Cô mang giày vào, thở dài nói: “May mà cơ thể không khỏe, nếu không sẽ dầm mưa giữa sườn núi.”
Chu Mục hỏi cô: