Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 66: Quà sinh nhật


trước sau

Con dân đau lòng nôn nao hối hả quả phải viết sml..... đây! Ngược cho banh xác nha :)

-Thuỵ...Thuỵ Hi....bác sỹ Thuỵ đâu....!!

Cung Phi vừa bám sát bên băng ca đang đẩy Khiết Tâm, miệng hắn không ngừng gào lên làm náo loạn cả bệnh viện.

-Phi....chuyện gì...

Thuỵ Hi từ xa chạy đến, vừa nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên băng ca, cả người toàn là máu, phút chốc khiến anh ta cũng như sốc đến cực độ.

-Phi...bình tĩnh...anh không thể vào trong được.... tôi sẽ cố hết sức...

Thuỵ Hi một tay giữ lấy Cung Phi, ngăn hắn điên loạn mà muốn nhào luôn vào phòng cấp cứu.

Hắn ngồi gục mặt xuống đất, cổ họng mặn đắng, đến cả mắt cũng khóc đến nhoà đi cả rồi!

-Khiết Tâm...xin em....!!!

Cung Phi lúc này thật sự đau khổ tột cùng, cõi lòng hắn đang bị thắt chặt lại, nếu hắn mất đi cô ấy, cuộc đời hắn sẽ mất tất cả. Hắn nghĩ hắn vốn đã có thể buông bỏ tình cảm này, hắn sẽ quên cô là người hắn từng yêu.

Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược, từ sâu trong trái tim hắn. Hắn vẫn không thể chối bỏ được tình cảm của mình. Khiết Tâm vẫn là cả bầu trời xanh thẳm trong hắn, giờ đây, bầu trời của hắn phút chốc như bị đổ sụp xuống đè nặng lên người hắn, khiến hắn gục ngã hoàn toàn không thể gắng gượng được nữa.

.......

-Tâm Nhi....em ở đâu vậy Tâm Nhi?

Khả Phong vẫn điên cuồng chạy khắp nơi mà tìm kiếm, máu trên vai anh tuôn ra thấm đẫm cả một khoảng to.

Bất chợt anh trông thấy một đám người tụ tập rất đông, bên dưới đất vết máu đỏ tươi loang lỗ một mảng lớn.

Anh đột nhiên bất giác lạnh cả sống lưng, hai bàn tay đặt trên vô-lăng không ngừng run lên.

Khả Phong bước xuống, chậm rãi đi đến cảnh tượng kinh khủng trước mắt. Anh chỉ cầu mong.....mọi việc anh đang nghĩ không phải sự thật.

Điện thoại của Khiết Tâm từ nãy giờ anh không thể nào liên lạc được, thình lình lại có một cuộc gọi đến lúc này. Màn hình hiển thị < Cung Phi >

Khả Phong nhanh chóng nhấc máy, bên kia đầu dây giọng của Cung Phi trở nên ngắt quãng và uất nghẹn. Hắn hét lên đầy giận dữ lẫn đau thương.

-Anh đang ở nơi chó chết nào vậy?.....Khiết Tâm...cô ấy bị tai nạn....mẹ kiếp...... anh mau vào bệnh viện đi!

Khả Phong như say sẫm cả đầu óc, thần trí đảo lộn không ngừng quay cuồng. Điện thoại trên tay suýt chút rơi luôn khỏi tay anh, hai mắt căng ra không chớp lấy một cái, nước mắt tự nhiên cứ thế hoen ra khỏi khoé mắt. Anh không biết phải nói gì, vậy ra cảnh tượng trước mắt lại là hiện trường cô ấy bị xe đụng? Vậy ra toàn bộ máu ở đây...... là của cô ấy!

Khả Phong điên cuồng phóng xe thật nhanh đến bệnh viện. Lòng dạ anh tan nát cả rồi, nếu cô có mệnh hệ gì, cả đời anh làm sao có thể sống nổi đây? Làm ơn! Ai đó hãy nói rằng cô vẫn ổn đi!

.........

Khả Phong chạy một mạch đến phòng cấp cứu, vừa thấy Cung Phi anh đã vội lao đến tóm lấy hắn mà không ngừng gào lên.

-Cô ấy sao rồi! Cô ấy.... cô ấy sao rồi hả?

Cung Phi phút chốc câm lặng không nói một lời. Khả Phong đang nổi điên, vậy hắn không nổi điên hay sao? Khả Phong lo lắng, vậy hắn không lo lắng hay sao?

Cớ sự dù là chuyện gì? Nhưng vì sao anh ta lại để Khiết Tâm phải khóc đến như vậy? Tại sao cô ấy phải đau đớn tuyệt vọng đến thế?

Cung Phi không thể chịu đựng thêm nữa, hắn cáu gắt nắm lấy cổ áo Khả Phong, hai mắt như sọc lên cả đường máu đỏ.

-Rốt cuộc là cái chó gì đã xảy ra? Anh nói đi Khả Phong?..... tại sao? Tại vì sao cô ấy lại đi lang thang bần thần mà khóc như một kẻ điên? Trả lời tôi đi!

Cung Phi điên thật rồi, hắn không ngần ngại mà siết chặt cổ áo Khả Phong không ngừng gào lên.

Còn Khả Phong, thời điểm hiện tại trong đầu anh chỉ tồn đọng hai từ "Khiết Tâm" mà thôi. Thần trí anh điên loạn không thể nghĩ thêm để trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Hai mắt anh phút chốc mờ đi, hàng mi ướt đẫm nặng trĩu vì nước mắt. Tâm Nhi của anh, nguồn sống của anh giờ đây đang muốn vụt tắt hay sao chứ? Khả Phong như rơi xuống đáy sâu của địa ngục, tâm can chịu đựng sự đau đớn tột cùng.

Bất chợt đèn cấp cứu tắt đi, cửa phòng mở ra. Thuỵ Hi từ bên tròn vừa ló dạng ngay lập tức đã bị hai nam nhân kia điên cuồng nắm lấy mà hỏi vồ vập.

Thuỵ Hi đưa ánh mắt đầy tiếc nuối xót xa nhìn Khả Phong, đến anh ta cũng không biết liệu anh có đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật này hay không?

Anh ta im lặng một lúc rồi hít một hơi sâu buông ra thanh âm não nề đến bi thương.

-Khiết Tâm...cô ấy tạm thời qua cơn nguy kịch....

Khí sắc trên mặt Khả Phong và Cung Phi vừa hay khá lên được đôi chút lập tức Thuỵ Hi lại ấp úng khiến họ như ngồi trên đống lửa.

-Nhưng mà......

-Nhưng mà sao hả? Nói đi.. anh đừng úp mở như vậy chứ Thuỵ Hi?

Khả Phong nắm lấy hai vai vị bác sỹ trước mặt mình mà điên cuồng lay mạnh.  Cả Cung Phi cũng bị bức đến sắp phát điên rồi.

-Nhưng đứa bé....mất rồi!

Thuỵ Hi đặt tay lên vỗ lấy vai Khả Phong, giọng điệu vẻ mặt đầy xót xa.

-Xin lỗi! Tôi đã tận sức!

Khả Phong phút chốc lại sững sốt lẫn bàng hoàng! Đứa bé? Thuỵ Hi anh ta đang nói đến đứa bé nào ở đây?

-Anh đang nói cái quái gì vậy Thuỵ Hi? Anh nói cái gì vậy hả?

Khả Phong không thể bình tĩnh được mà hét lên, ra sức ghì chặt cả người Thuỵ Hi hơn.

Cung Phi đứng đó đầu óc hắn cũng như đảo lộn, từng tiếng nấc nghẹn trong cổ họng hắn vẫn còn đó.

Hắn nhìn sang Khả Phong, rồi như căm giận khôn cùng, hắn túm lấy cổ áo anh mà quát lên đầy tức tối.

-Mẹ kiếp! Khiết Tâm cô ấy có thai! Là con của anh đấy! Giờ thì mất rồi.... mất cả rồi......!!!

Cung Phi buông Khả Phong ra, hắn dựa lưng vào tường thảm thương ngồi bệt xuống đất. Hai tay ôm lấy mặt mình cắn môi mà bật khóc.

Khả Phong hai chân sắp không thể trụ nổi nữa, cả người anh run lên bần bật. Khí sắc mỗi lúc mỗi trở nên tồi tệ hẳn đi, anh như bị một đòn sét giáng mạnh vào đầu mình.

Khiết Tâm cô ấy có thai? Vậy ra những lần gần đây cô luôn ra sức ngăn không cho anh động chạm đến chính là vì lý do này sao?

Dạo này thân thể cô ấy trở nên yếu ớt hẳn, sắc mặt đôi lúc lại xanh xao bất thường. Cớ vì sao anh lại ngu ngốc đến vậy? Tại sao không nhận ra dù chỉ là một chút?  Nhưng....nhưng mà tại sao cô ấy lại giấu anh, tại sao cô không nói cho anh biêt việc này.

Khả Phong điên loạn nắm lấy tóc mình mà cấu mạnh, một nam nhân trông vẻ ngoài mạnh mẽ đến thế, lãnh đạm đến thế. Vậy mà giờ phút này anh lại khóc chẳng khác gì một đứa trẻ.

Bất chợt Thuỵ Hi lại từ hướng nào đi đến trước mặt Khả Phong, lúc này anh ta đã quay đi lấy thứ  gì đó. Và giờ anh ta đang cầm thứ đó trên tay.

-Có thứ này.....tôi nghĩ cần phải đưa cho anh! Dù là Khiết Tâm...... nhờ tôi giữ hộ cô ấy, đợi đến ngày sinh nhật anh vào tuần sau sẽ tận tay đưa nó anh....nhưng xem ra.... khôg thể đợi đến ngày đó được nữa!

Thuỵ Hi đặt lên tay Khả Phong một chiếc hộp giấy màu
xanh dương, trên nắp hộp có một dây ruy băng hình nơ màu vàng đồng. Đây đúng là môt món quà sinh nhật. Là Khiết Tâm dành tặng cho anh sao?

Khả Phong tay cầm lấy nó mà run rẩy không ngừng, rốt cuộc là thứ gì mà cô ấy sợ anh trông thấy phải đưa Thuỵ Hi giữ lấy.

Khả Phong cố nuốt nước mắt ngược vào trong, đôi môi mím chặt lại chậm rãi mở lấy hộp quà trước mặt.

Thứ bên trong phút chốc khiến anh như chết đứng tại chỗ, là một tấm ảnh siêu âm thai nhi trắng đen nhỏ xíu.

-Khiết Tâm đến tìm tôi kiểm tra vào mấy ngày trước! Phát hiện....cô ấy có thai. Đã được gần hai tuần tuổi......

Thuỵ Hi nén đau xót nhìn lấy Khả Phong, đến anh ta cũng không đủ can đảm để nhìn thấy bộ dạng đau khổ, tuyệt vọng này của người bạn thân trước mặt. Sao lại đau thương đến nhường này cơ chứ!

Khả Phong cắn chặt môi đến bật máu, lòng ngực như bị vỡ tung ra khi cầm món quà nhỏ này trên tay. Anh lật tấm ảnh ra phía sau, trên đó còn có dòng chữ nhỏ. Đúng là bút nét của Khiết Tâm đây mà!

MừngsinhnhậtÔngxã!Emkhôngcógìđểtặngchoanh,chỉcóthểtặnganhcảcuộcđờicủahaimẹconemthôi!Anhcóvuilòngmàgiữlấychúngkhông?>

Vỡ! Vỡ nát cả rồi! Tất cả mọi thứ trước mắt của Khả Phong đã hoàn toàn vỡ nát, tình yêu, ký ức tươi đẹp đều đã vỡ vụng. Anh phải làm gì đây? Vợ của anh! Con của anh! Phút chốc anh như mất tất cả!

Khả Phong hai mắt hằn lên ngọn lửa căm phẫn tột cùng, cửa miệng gằn lên hai từ "Mạn Uyển" thật ngắn nhưng đủ để Cung Phi nghe thấy.

Hắn vẫn còn chưa kịp định thần để hỏi lấy Khả Phong thì bất thình lình anh nổi điên vùng lên mà muốn chạy khỏi đó.

Thuỵ Hi ra sức kéo và giữ chặt lấy anh, bây giờ thần trí anh đang điên loạn hoàn toàn, không thể để anh có sơ suất gì nữa. Một người nằm trong kia đã đủ lắm rồi.

-Buông ra! Mẹ kiếp! Thuỵ Hi anh buông tôi ra! Tôi phải giết chết con khốn đó! Buông raaaaa!!!

Khả Phong giận dữ hét lên, cố ra sức thoát khỏi tay của Thuỵ Hi, lập tức Cung Phi sững sốt lao đến kiềm chặt lấy anh.

-Có phải là cô ta không? Có phải tất cả là do cô ta mà ra không hả?

Cung Phi gào lên, hắn phát rồ, thật sự đã phát rồ. Con tiện nhân Mạn Uyển, lại là cô ta gây ra cớ sự này! Hắn nhìn lấy Khả Phong, rồi đưa mắt đến cánh cửa cấp cứu, nơi cô gái hắn yêu đang nằm bên trong!

-Lão đại! Anh bình tĩnh đi. Giờ phút này nếu ngay cả anh cũng không giữ nổi bản thân thì Khiết Tâm....Khiết Tâm cô ấy sẽ ra sao đây?..... cô ấy.... cô ấy rất cần anh.... anh làm ơn đừng hành động dại dột có được không?

Khả Phong thoáng chốc như sựt tỉnh, sức lực anh liền có phần nhẹ lại hẳn đi, không vùng vẫy không nổi nóng.

Cung Phi nói đúng, Khiết Tâm cần anh. Bởi thế anh cần phải mạnh mẽ hơn, cần phải chịu đựng nỗi đau này mà tiếp tục đứng lên để bên cạnh cô ấy! Chẳng có việc gì quan trọng hơn cô ấy hiện giờ!

Thuỵ Hi thở phào, sức lực của anh thật sự suýt chút nữa đã chẳng thể cản nổi sự cuồng nộ của Khả Phong.

Nhưng chưa yên ổn bao lâu, thì lúc này lại đến lượt một kẻ điên khác nổi loạn.

-Người giết con điên đó....sẽ là tôi....

Cung Phi gằn giọng lên tiếng rồi xoay người bước đi thật nhanh.

-Phi....cậu làm gì...Phi....bình tĩnh đi có nghe không....mẹ kiếp nhà cậu...đứng lại....

Thuỵ Hi điên tiết mà hét lên,đến anh ta cũng sắp bị cho anh em nhà này làm cho bấn loạn cả thần kinh rồi. Lúc này bỗng dưng Khả Phong bên cạnh anh từ từ gục xuống khiến Thuỵ Hi sững sốt đỡ lấy.

-Khả Phong...anh sao vậy Khả Phong?

-Máu...máu sao?.....

Thuỵ Hi trợn tròn hai mắt khi bàn tay đỡ lấy vai Khả Phong bị dín đầy vết máu đỏ. Anh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bất ngơ Khả Phong ngã khuỵ xuống.

Thuỵ Hi hét lên, một tay cởi lấy chiếc vest đen bên ngoài của Khả Phong, cảnh tượng đâp vào mắt anh ta bất ngờ khiến anh ta cứng cả họng.

Áo sơ mi bên trong ướt đẫm cả một màu đỏ tươi, Khả Phong bị bắn vào vai, nhưng lại vì nôn nóng chỉ nghĩ đến Khiết Tâm mà quên luôn bản thân mình.

Chiếc áo vest màu đen khoác bên ngoài khiến máu dù có thấm vào cũng rất khó để nhận thấy.

Vậy ra Khả Phong đã cam lòng mà gắng gượng đến lúc này sao chứ? Máu chảy ướt cả áo thế này mà vẫn cố gượng đến giờ? Để khi không chịu được nữa laii hoàn toàn ngã gục. Mẹ kiếp! Tại sao con người này lại cứng đầu một cách điên dại như vậy!

-Phi....đừng đi.... Khả Phong anh ấy không ổn....

Cung Phi bị tiếng thét đó của Thuỵ Hi làm hắn khựng lại, hắn xoay người liền thấy Khả Phong đã gục hoàn toàn trên tay Thuỵ Hi, cả chiếc áo sơmi đỏ thẫm nhuộm bởi máu tươi.

-Lão đại!!!

Hắn hoảng hốt gào lên, con mẹ nó tại sao hết người này lại đến người khác!

Tại sao hắn luôn là người hứng chịu tất cả đau thương một mình, một mình Khiết Tâm đã khiến hắn thần trí điên dại, bây giờ cả Khả Phong cũng xảy ra chuyện. Cung Phi thật sự mệt mỏi, hắn thật sự sắp không thể gòng gánh thêm nữa rồi!

Yêuthươngbanđầuđẹpnhưmộtthứnhựaxuânngọtngào,phủlấyđờihọmộtcáchnhẹnhàng,tựnhiêntìmđếnchạmlấyđáylònghọ!

Đánhthứcmộttráitimngâydạiđầuđời,nổilênngọnlửacủamộttráitimâmlãnhkhôngcảmxúc,làmsốnglạimộttráitimđãtừngchếtđidướitậncùngđauthương.

Nhưngrồimọisựlạikhôngnhưmongước,mỗingườiđềugánhlấymộtnỗiđaubấttậnănsâuvàotậntâmcan.

Haomòncạnkiệtđếntừngtếbào,gặmnhấmnỗiđaubằngsựsốngcủabảnthân!

Tuyệtvọng,bithương,uấthận,chuaxót,nghẹnngào!

Tuổixuânvàtìnhyêulạibịđauthươngvùidập.

Đếnbaogiờ,thìnhựaxuânkiamớicóthểbaobọclấycuộcđờihọmộtlầnnữa?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện