Có phải thời thanh xuân cũng nên có một nam thần, hay một hoa khôi cho đời nó thêm vui đúng không?
Trường tôi thì có đó, một nam thần chính cống! Chính là cậu ấy, mối tình đầu của tôi, cũng là bạn cùng bàn của tôi.
Cơ mà đúng thật nha, từ khi cậu ấy chuyển tới, không khí nhộn nhịp hẳn ra.
Không chỉ mỗi lớp tôi, mà từ các bạn nữ lớp bên, từ các em khoá dưới, cứ mỗi giờ giải lao là lại ùn ùn kéo sang lớp tôi.
Chật ních.
Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại chuồn ra ngoài đi tới thư viện.
Bọn họ quá ồn ào, và cản trở việc tôi học bài.
Hạo Nam còn có cả một girl club dành riêng cho cậu ấy nữa cơ.
Các fan nữ của cậu ấy thật táo bạo.
Tôi thừa nhận, nếu tôi nói tôi không ganh tỵ thì là nói dối rồi.
Nhưng điều đó cũng chẳng thể giải quyết được gì, khi mà tôi chỉ là một trong số rất nhiều người thích cậu ấy.
Ngày hôm nay cũng vậy, tôi cất dọn đồ xong, toan là tiếng chuông vừa cất lên là sẽ chạy ù ra ngoài luôn.
Đã vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, khi tiếng chuông vừa reng reng lên, chân tôi chuẩn bị chạy, nhưng mà không được rồi, tôi cảm nhận tay tôi bị giật ngược lại ra phía sau.
Là Hạo Nam, cậu ấy nắm chặt tay tôi.
" Cậu định trốn một mình à? Thật an gian! "
Bạn không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt tôi lúc này đâu, nó đỏ như con bạch tuộc luôn ý, đầu tôi bắt đầu xì khói.
Cơ mà tôi lại cảm nhận được giông bão sắp tới rồi, đầu óc tôi trống rỗng và không thể suy nghĩ thêm được việc gì nữa.
Thế là tôi đưa ra một quyết định, đó là kéo cậu ấy theo cùng luôn.
Lại một lần nữa tôi lôi câu ấy chạy theo cả một đoạn đường dài luôn.
Cảm giác thật Déjà vu.
Tới thư viện, tôi kéo câu ấy vào một góc khuất, mệt đứt cả hơi.
Tôi cứ ngỡ là bản thân như một vận động viên đang tham gia thế vận hội marathon luôn rồi ấy chứ.
Tôi hít thở hừng hực như chưa bao giờ được hút thở.
Chợt, nghe thấy tiếng nói của cậu ấy.
" Cảm ơn cậu đã lôi tớ đi cùng nha! Bị mấy đứa con gái bu quanh làm tôi cảm thấy thật ngột ngạt! "
Tôi bỗng dưng cảm thấy đồng cảm với cậu ấy, suốt thời gian qua, chắc cậu ấy phải khổ sở lắm.
Hoá ra được nổi tiếng cũng chẳng sung sướng gì cho cam.
Tôi bất giác nhìn câu ấy với ánh nhìn thương cảm, rồi vỗ vỗ vai cậu.
" Đừng lo, từ nay chị đây sẽ giúp cậu thoát khỏi mấy vụ lùm xùm này! "
" Chị đây? "
Cậu ấy nhíu mày, nhìn tôi bằng ánh mắt 100% khó hiểu.
Chết cha, lỡ miệng rồi.
Tôi vội lấy tay che kín miệng, lắc đầu nguầy nguậy.
Cái miệng này lại ăn nói luyên thuyên không suy nghĩ nữa rồi.
" Cậu nghe lầm rồi đấy! Tớ đâu có nói gì đâu! "
Tôi giỏ ba ngón tay lên, ý chỉ thế thốt.
Thế là cậu ấy bật cười.
" Tớ không phát hiện ra cậu lại thú vị tới như vậy đấy! "
Tôi ngượng chín mặt, thật không biết có cái lỗ nào vừa đầu tôi không nữa.
Tôi vội lấy một cuốn sách nào đó, nhanh chóng tìm một bàn trống để ngồi xuống đọc.
Không ổn