Có một thế lực vô hình nào đó đang muốn hành hạ [email protected] xác lẫn tâm trí của tôi.
Nằm trên giường nghỉ ngơi được một lát, tôi đã hết đau đầu nhưng giờ lại chuyển xuống đau ngực.
Như có cái gì đó sắc nhọn đâm vào giữa xương ức của tôi, khiến tôi thở mạnh là sẽ làm cho nó co rút vào đau thêm mà dẫn đến khó thở.
Có lẽ cảm giác khó chịu nhất, là nhìn người mình yêu thương đau đớn khổ sở, lại chẳng thể gánh dùm để bớt được phần nào.
Bầu trời đen kịt, những đám mây xám xịt bao trùm toàn thành phố.
Cơn mưa phùn lất phất, trải dài trên khắp con khố.
Các lùm cây cũng cảm nhận được cái lạnh từ cơn mưa.
Gió thu hanh khô cũng có mặt, nhè nhẹ lướt qua sống lưng, khiến người ta lạnh đến rùng mình.
Tôi không biết bản thân mình lại đang ở đâu nữa.
Bầu không khí tĩnh lặng nghe thấy từng cử động tích tắc trên đồng hồ, con phói vắng tanh không một bóng người qua lại.
Xung quanh tối mờ tối mịt, tôi lạnh lẽo một mình bước trong một không gian rất đáng sợ.
Có mùi hôi thôi và ẩm mốc lởn vởn bên cánh mũi khiến tôi phải đưa tay bịt mũi mình lại.
Dưới chân nhơ nhớp sình lầy bết dính thật dơ bẩn biết bao.
Sao mà tối quá, tối đến nỗi tôi không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình.
Sự sợ hãi bủa vây khiến toàn thân tôi run rẩy và thập thò bước đi để tìm thấy lối ra.
Tôi chạy xung quanh cất tiếng gọi.
Nhưng phát hiện cổ họng không tài nào phát ra thanh âm được, chỉ có vài tiếng a, a khàn khàn.
Tôi tiếp tục chạy.
Chợt một ngọn gió thổi vụt qua mắt khiến tôi cay xé, vội lấy tay che mắt lại.
Khi mở ra lần nữa, phát hiện khung cảnh xung quanh liền thay đổi.
Bản thân lại xuất hiện giữa đường quốc lộ lớn, Vẫn giống như lần trước, không một bóng người.
Ngó quanh một vòng, tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi đâm thẳng vào chiếc cây ven rừng.
Một cánh tay vắt ra ngoài cửa xe.
Tôi giật mình, rón rén từng bước nhỏ tiến lại gần.
Người ngồi trong xe vậy mà lại là anh? Mắt anh nhắm chặt, gương mặt lấm lem toàn máu tươi đỏ thẫm.
Tôi cất tiếng gọi, nhưng cổ họng nóng rát như có ngọn lửa muốn xé toạc ra, không tài nào rít lên được một tiếng.
Tôi cố gắng mở cửa xe ra, nhưng không có cách nào.
Chiếc xe đâm thẳng vào cây, bị móp nát cả phần đầu, cánh cửa cũng vì thế mà không mở được.
Sau đó, tôi cảm nhận được mùi xăng dầu nồng đậm xộc thẳng vào cánh mũi tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn.
Thế mà lại trông thấy người đàn bà đáng sợ với hốc mắt đỏ hoe chảy ra máu.
Tôi cố nuốt ngược lại nỗi sự hãi vào trong khi bà ta càng ngày cành tiến gần hơn, tôi cố gắng dùng sức kéo anh ra từ cửa sổ, nhưng không tài nào kéo ra được.
Căn bản sức của tôi không đủ.
Thầm trách sao bản thân lại yếu đuối, vô dụng thế này.
Ngay khi bà ta chạm một ngón tay