Lúc biết được địa điểm quay hình, Phan Trí Nguyên đã trầm tư rất lâu, bởi vì ngôi trường được chọn để quay là trường cấp ba cũ của cậu.
Trường ở thành phố M, cách thành phố 2 tiếng lái xe.
Trước đây trường của cậu cũng đã nhiều lần được bình chọn là ngôi trường thuộc top đẹp nhất cả nước.
Nhưng không ngờ cũng có ngày này.
Bởi vì đa số những cảnh quay đều là ở thành phố cũ quê cậu nên các diễn viên được sắp xếp ở tại một khách sạn nội thành.
Phan Trí Nguyên nói bởi vì đây là quê của cậu, thế nên cậu xin phép được ở nhà của mình.
Chuyện này không thành vấn đề, thậm chí còn giúp đoàn phim tiết kiệm được một khoản chi phí.
Chỉ cần cậu tuân thủ đúng lịch trình và đừng làm trễ tiến độ quay là được.
Cậu cũng đã liên lạc báo với ba rằng cậu sẽ về nhà một thời gian, ông rất vui, còn sắp xếp công việc để đi chợ làm cơm đón cậu.
Công việc của ba cậu đòi hỏi phải đi đây đi đó nhiều nên không thường xuyên ở nhà, bây giờ lại vừa lúc ông mới hoàn thành công việc nên cả hai người mới có thể gặp nhau.
Cậu và Dương Minh đều là người của thành phố M, nhưng Trương Nam Thành lại là người của thủ đô.
Khi đó Zeal Group mở thêm một trụ sở ở thành phố M nên ba của hắn đã cùng vợ con tới đây sinh sống, Nam Thành bảo vì sức khỏe của bà hắn nên bà vẫn ở bệnh viện tốt nhất trên thủ đô để nhận chăm sóc của các bác sĩ.
Trở về thành phố cũ, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về.
Dường như mọi con đường và hàng quán nào cũng có hình dáng của cậu và Nam Thành đi ngang qua.
Hôm nay đoàn làm phim đêm đây để ổn định tình hình, set cảnh quay và những việc khác, diễn viên thì chỉ cần nghỉ ngơi và chuẩn bị tốt cho những phân cảnh của tập đầu tiên.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, Phan Trí Nguyên cùng quản lý Trần dự định về nhà của cậu thì lại gặp Lâm Bảo.
Thấy cậu, anh mỉm cười chào hỏi.
"Bây giờ cậu về nhà sao?"
"Vâng, ba đang nấu cơm ở nhà đợi tôi, cũng đã lâu rồi không cùng ông ăn một bữa cơm nên tôi muốn đi về ngay." Trí Nguyên cũng cười.
"Tiếc thật, tôi rất thích thành phố M, biết cậu là người ở đây nên tôi đã muốn Trí Nguyên làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi, bây giờ nếu xen vào thì không hay rồi, Trí Nguyên giúp tôi gửi lời hỏi thăm sức khoẻ tới bác trai nhé."
Trí Nguyên mỉm cười muốn đồng ý, thế nhưng cậu chợt nhớ tới một chuyện nên lại đổi ý, "Anh Lâm, tôi còn nợ anh một bữa ăn mà.
Vừa hay ba nghe tôi kể về anh rất nhiều, ông ấy cũng rất muốn gặp anh.
Hay là, anh đến nhà dùng cơm đi? Xem như là lời cảm ơn và nhờ vả của tôi."
Lâm Bảo hào hứng hẳn lên, không nói hai lời mà đồng ý ngay, quản lý Trần cũng đang có chuyện cần phải sắp xếp cho Trí Nguyên, thấy cậu đã có người về cùng anh cũng an tâm để đi xử lý việc.
Trí Nguyên định gọi xe, Lâm Bảo lại giữ tay cậu, "Trước kia cậu hay về nhà bằng gì thế?"
Phan Trí Nguyên và Lâm Bảo lên xe buýt để về nhà, bây giờ không phải là giờ cao điểm nên trên xe buýt không có nhiều người, lại không có người trẻ tuổi.
Vì vậy tuy có hai người con trai mang vẻ ngoài nổi bật ngồi ở cuối xe cũng chỉ thu hút một ít sự chú ý rồi thôi.
Lâm Bảo hỏi ra thì mới biết, trước đây Trí Nguyên học hết cấp ba ở đây thì vào thủ đô học đại học và theo nghề diễn.
Bạn thân của cậu là Dương Minh cũng cùng vào thủ đô, ba của cậu thì vẫn ở thành phố M, nhưng tính chất nghề nghiệp khiến ông không thường xuyên ở nhà.
"Cậu nói cậu thường hay nhắc về tôi với ba sao?" Lâm Bảo không che giấu được niềm vui trong ánh mắt mình.
"Vâng ạ, tại vì anh Lâm giúp tôi rất nhiều thế nên tôi cũng có kể cho ba nghe." Trí Nguyên mỉm cười.
"Ba muốn cảm ơn anh Lâm."
Cả hai vào một khu chung cư cũ, thang máy đến tầng 8 thì mở ra, đứng ở trước nhà là ba của cậu, có điều ông cũng đang đứng cùng với một người khác.
Phan Trí Nguyên tò mò nghiêng đầu nhìn, đột nhiên bước chân của cậu lại cứng đờ.
Lâm Bảo cũng bị phản ứng của cậu làm cho ngạc nhiên, anh xoay đầu nhìn theo, bỗng thấy một bóng dáng rất quen đang quay lưng lại với hai người họ.
Ba của Trí Nguyên đang trò chuyện rất vui với người đó, thỉnh thoảng còn thân thiết vỗ vỗ vai, tay còn lại của ông và người đó vẫn còn cầm nguyên liệu nấu ăn.
Vô tình ông lại thấy cậu, ông giật mình, lắp bắp hết nhìn cậu rồi lại nhìn đến người ở trước mắt.
Thấy ông hơi lạ, người kia cũng xoay đầu.
Trương Nam Thành.
Thấy Phan Trí Nguyên hắn vẫn bình tĩnh, nhưng khi nhìn tới người ở bên cạnh cậu, đôi mắt của hắn hơi tối lại.
Tuy vậy hắn vẫn không nói gì, ba của Trí Nguyên thì rất khó xử, bởi ông vẫn không biết lý do tại sao ngày xưa hai người lại chia tay, tuy vậy ông vẫn luôn yêu quý Nam Thành.
Bị bắt gặp mình còn qua lại và nói chuyện thân thiết với bạn trai cũ của con trai, ông hơi chột dạ.
Đã bao nhiêu lần thầm trách con trai mình ngốc, càng buồn cho Nam Thành ông càng giận Trí Nguyên.
Tuy vậy chuyện tình cảm khó có thể kiểm soát, ông chỉ giữ trong bụng chứ không nói ra thành lời.
Trước đây chỉ mới học lớp 11 cả hai đã bị ông phát hiện yêu đương, khi chất vấn ông mới tá hoả nhận ra hai đứa thậm chí đã ở bên nhau từ lớp 10.
Trương Nam Thành, thằng bé này vậy mà lại rất mạnh mẽ, nó nắm chặt tay của con trai ông, thấy ông chỉ quát to hơn một lời đã đẩy con trai ông ra sau lưng để bảo vệ cho nó.
Biết con mình yêu sớm lại còn yêu đàn ông, người làm ba như ông tất nhiên sẽ rất tức giận! Vậy mà cầm roi đánh Trí Nguyên phát nào thì phát đó đều bị Nam Thành đỡ lấy bằng thân mình.
Trương Nam Thành: "Xin bác đừng đánh em ấy, cháu đau lòng, em ấy không có lỗi đâu ạ."
Ba Phan: "..." Người khác đau lòng cho con trai ông, người làm ba có thể tiếp tục đánh nữa sao?
Thằng bé kia chân thành xin phép ông tin tưởng nó, yên tâm giao con trai cho nó chăm sóc và kể từ đó trở đi quả thật chưa một lần nào ông phải lo lắng.
Nam Thành tinh tế, biết cách chăm sóc người khác còn dạy được Trí Nguyên học.
Ngược lại ông còn có thêm một người bạn nhỏ tuổi hợp cạ.
Vì vậy cũng ngầm đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.
Bây giờ sau khi chia tay, những lần hắn về lại thành phố M thăm nhà thì hai người cũng có gặp nhau nếu không bận, Nam Thành là người trẻ tuổi duy nhất chịu chơi đánh cờ với ông, vì vậy mà ông cũng biết thằng bé này kết hôn rồi.
Ông cũng biết con trai ông và Nam Thành không liên lạc gì với nhau, Nam Thành không hỏi gì về con trai ông, ông cũng không tiện nói.
Thế nên ông không biết Trí Nguyên liệu có giận không khi bây giờ ông còn đi chợ với Nam Thành, ông không nghĩ cậu lại về sớm như thế.
"Nguyên Nguyên...!xong việc rồi sao?" Ông khó xử cất tiếng trước, phá tan không khí này.
Phan Trí Nguyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu đáp lời ba, " Vâng ạ, ba nói muốn gặp Lâm Bảo nên con đưa tiền bối tới đây rồi."
Trương Nam Thành thu ánh mắt của mình về, hắn xoay đầu chào ba Phan, "Cháu về thủ đô đây, bác giữ gìn sức khoẻ."
"Nhưng cháu chưa ăn gì mà?" Ba Phan nói rồi nhìn sang Trí Nguyên, "Lên thủ đô mất 2 tiếng đấy..."
"Cháu không sao, cháu cũng không đói." Trương Nam Thành đáp.
Trương Nam Thành về thành phố M để thăm ba mẹ, sau khi ăn trưa hắn ghé trụ sở ở đây có chút việc, khi xong thì cũng đã sắp giữa chiều, trên đường đi về thủ đô lại trông thấy ba Phan đang đi bộ trên đường nên mới dừng xe lại đưa ba Phan cùng đi chợ.
Bây giờ để hắn cứ như thế mà đi về ba Phan rất áy náy, nhưng Trí Nguyên sẽ thấy phiền nên ông cũng không biết phải nói gì.
Phan Trí Nguyên nhìn hắn, ậm ừ một hồi cậu mới bảo.
"Ngài đi thong thả."
Trương