13
Ba mẹ của Huỳnh Cát Anh không ở trong nước nên cả hai người chỉ cần đến nhà của Trương Nam Thành.
Sau khi soi xét những tấm ảnh của Lâm Bảo xong, khi hai người đang trên xe đến thành phố M Cát Anh mới nói.
"Anh có định nối lại tình cũ với cậu diễn viên đó không?"
Trương Nam Thành ngắm nhìn cảnh đêm qua cửa sổ, nghe như thế hắn thở dài, "Tôi không rõ, chuyện của chúng tôi kết thúc rồi."
"So...!anh còn yêu cậu ấy không?"
"Tất nhiên."
Trương Nam Thành cúi đầu, ánh mắt dịu dàng hơn, "Tất nhiên rồi..."
"Vậy tại sao anh không nghĩ tới chuyện quay lại?"
"Em ấy chưa bao giờ yêu tôi."
Trương Nam Thành nở một nụ cười cay đắng, nhớ tới vẻ mặt thản nhiên khi chia tay của cậu năm đó, hắn nhỏ giọng, "Trí Nguyên chỉ muốn chơi đùa với tôi, vì em ấy cảm thấy thú vị.
Nếu như vậy thì đâu thể là quay lại, từ đầu tới cuối là tự tôi đa tình."
"Nếu như vậy, sao anh không chấp nhận sự thật đi?" Cát Anh nói, "Tôi không có ý ép anh phải ngừng yêu cậu ấy, nhưng nếu hai người vốn đã không có cơ hội rồi...!sao anh không để cậu ấy tìm được người cậu ấy thật sự yêu? Anh có ích kỷ quá hay không?"
"Ra tay ngăn chặn mới gọi là ích kỷ." Nam Thành cười, "Tôi chỉ tự ôm đau lòng thôi mà?"
Huỳnh Cát Anh nhún vai, "Anyway, cậu ấy đẹp trai quá, cũng đáng yêu nữa, nhưng khi đó mới vài tuổi đầu đã tàn nhẫn như vậy rồi, bỗng dưng tôi lại tò mò."
"Cô tò mò cái gì?"
"Muốn gặp tình yêu nhỏ đó của anh."
Hôm nay Trương Nam Thành và Huỳnh Cát Anh về thăm nhà nên ông bà Trương cũng đã về từ sớm, cẩn thận cho người chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
Cát Anh không quen làm dâu vì thế trên đường đi cô cứ chắp tay cầu nguyện và hỏi hắn nên làm thế nào mãi.
Đến nơi cô chỉ biết mỉm cười chào ba mẹ chồng rồi tắt tiếng, yên lặng ngồi ở một góc ăn cơm, Trương Nam Thành cũng không biết nói gì.
Ông Trương thì rất thân thiện, ông hỏi thăm tình hình sức khoẻ và công việc, trái lại, bà Trương vẫn còn canh cánh trong lòng mãi chuyện con trai và con dâu của bà chia nhà với nhau.
"Lần này về nước con định ở đâu Cát Anh?"
Nghĩ rằng mẹ chồng thật lòng hỏi thăm nên cô đáp ngay, "Con có một căn hộ ở thủ đô rồi ạ, đồ đạc đang được chuyển vào đó..."
Không ngờ lại bị Nam Thành đánh nhẹ vào chân, vì vậy cô mới giật mình im bặt.
Cát Anh ơi là Cát Anh! Chuyện gì cũng xử lý được, nhưng tại sao khi ở trước mặt của người lớn thì đầu óc trống rỗng và nói năng lung tung thế này!? Bỗng dưng lại quên mất là chuyện chia nhà 4 năm nay chưa được ba mẹ chấp thuận...
"Hai đứa vẫn quyết định sống riêng với nhau ư?" Bà Trương không hề hài lòng, "Hai đứa có khác gì ly thân hay không? Nếu bị người ngoài phát hiện chuyện hai đứa sống riêng từ khi kết hôn thì phải như thế nào?"
Huỳnh Cát Anh mím môi không biết nói gì, Trương Nam Thành đành lên tiếng, "Chúng con biết rồi."
"Mẹ nghe con nói câu này 4 năm nay rồi đấy Nam Thành."
"Vâng."
Bữa ăn tối cứ thế nặng nề qua đi, đến giờ đi ngủ, Huỳnh Cát Anh và Trương Nam Thành khoanh tay cùng nhìn chiếc giường trước mặt.
"Tôi nói trước cho anh biết, nếu bạn trai của tôi mà biết anh ngủ với tôi, anh ấy sẽ giết anh đấy.
Chỉ việc kết hôn là đã khiến darling của tôi tổn thương nhiều lắm rồi, vậy nên anh đi sang phòng cho khách ngủ đi." Cát Anh đe dọa.
"Tôi cũng phải nói cho cô biết, chiếc giường này ngoài tôi cũng chỉ có mỗi Nguyên Nguyên được nằm." Nam Thành đáp lời.
Nghe vậy, Huỳnh Cát Anh giật mình trợn tròn mắt, "Anh đừng có nói là anh và diễn viên nhỏ đã từng...!đã từng ở đây đấy nhé!"
"Ừ." Trương Nam Thành khẽ cười, chỉ lên sô pha, phòng tắm, bàn học, "Nếu cô vẫn muốn ở thì mời."
Huỳnh Cát Anh nổi giận dậm chân đẩy vali sang phòng bên cạnh, trong lúc tắm rửa cô lại nghĩ ra được một ý kiến hay.
Vậy nên vừa skin care xong thì chạy thẳng sang phòng của Nam Thành, thấy hắn đang sấy tóc, cô vào chủ đề ngay.
"Tôi muốn gặp Nguyên Nguyên!"
Trương Nam Thành tắt máy sấy, mái tóc đen thường xuyên được dùng sáp vuốt lên bây giờ nhẹ nhàng rũ xuống, "Cô nói cái gì?"
"Tôi muốn đi gặp Nguyên Nguyên!"
Gương mặt của Nam Thành lạnh đi, hắn xoay người cất máy sấy, "Đừng đem em ấy ra làm trò đùa."
"Tôi chỉ muốn biết cậu ấy trông như thế nào ngoài đời thôi, chỉ nhìn lén thôi, chỉ nhìn lén thôi! Chúng ta đứng từ xa!"
"Cô cứ muốn gặp em ấy để làm gì?"
"Vì cậu ấy đẹp quá, với lại, tôi muốn xem xem anh có nói sai về người ta hay không.
Hơn nữa..." Cát Anh nhỏ giọng, "Tôi giúp anh kiểm chứng xem cậu ấy có thích Lâm Bảo thật hay không."
"Không cần nữa." Nam Thành đi về giường, "Cô về phòng ngủ——"
"Giúp anh kiểm chứng xem, cậu ấy còn tình cảm với anh hay không, youre with me right?" Anh đồng ý với tôi chứ?
Bước chân của Trương Nam Thành dừng lại, sau đó hắn xoay đầu, nhìn Cát Anh đang mỉm cười, "Tôi thấy lạ."
"Lạ cái gì?"
"Một cá biệt, chỉ muốn thử yêu đương với học sinh giỏi cho vui nhưng sau đó lại không yêu thêm một ai nữa, độc thân 6 năm trời.
Anh không thấy lạ sao?"
"Em ấy cả thèm chóng chán, có thể không thích yêu đương nữa, với lại, em ấy đang là diễn viên, đâu thể tuỳ tiện hẹn hò?"
"Hay là cậu ấy còn yêu anh?"
"Cô đi ngủ đi, đừng nói nhảm nữa."
"Liệu có uẩn khúc gì không?"
"Đi ngủ!"
Trương Nam Thành vốn dĩ không suy nghĩ nhiều, thế nhưng những câu nói của cô lại khiến cho hắn phải để tâm rồi trằn trọc cả đêm không ngủ.
Có uẩn khúc gì sao? Nam Thành gác tay lên trán, có uẩn khúc gì được?
Khi đó có điều gì khiến cho Trí Nguyên phải chia tay hắn tàn nhẫn như thế, ngoài việc em ấy hết hứng thú rồi?
Hôm sau, vừa sáng sớm, khi bà Trương đang tưới những chậu lan trên ban công đã thấy Trương Nam Thành và Huỳnh Cát Anh lén lút rời khỏi nhà, bữa sáng cũng không ăn, chắc chắn là sợ bị hỏi đến chuyện chia phòng ngủ ngày hôm qua.
Chính Huỳnh Cát Anh cũng không hiểu được, tên điên này đêm qua đuổi cô về phòng ngủ, sáng sớm hôm nay lại gõ cửa phòng bảo muốn đi ra ngoài.
Còn chưa rửa mặt, make up, Cát Anh cáu gắt lên.
"What the fuck are you doing! Such a pain in the——!"
"Cô thử nói thêm một từ tiếng Anh nào nữa xem?"
Cát Anh nổi nóng thở phì phò, "Đàn ông con trai kiểu gì vậy hả! Đập loạn cửa rồi xông vào phòng con gái! Anh có ý tứ không?"
"Tôi là gay mà? Cô có cần phải cuống lên như thế không?"
"Là gay thì không có ý tứ sao? Là gay thì không có mắt sao? Tôi lại còn đẹp như thế!"
"Người khác có, tôi không có, cô có đẹp cũng vô dụng.
Tôi nói, cô có muốn gặp Nguyên Nguyên không?"
Đôi mắt của Cát Anh sáng lên, cơn giận vừa rồi biến mất không dấu vết.
Cô ngay lập tức đá Nam Thành ra khỏi phòng rồi chạy đi thay quần áo.
Lúc ngồi trên xe hơi, cô