Mùa hè oi bức vào ban ngày khiến người ta khó chịu, cho dù thỉnh thoảng bên ngoài có đổ những cơn mưa vội vàng nhưng chỉ làm sự oi bức trong người thêm đậm.
Trương Nam Thành hoàn thành công việc, ở nước ngoài từ lúc bắt đầu đi làm nên hắn không có thói quen tăng ca, những việc còn lại sẽ về nhà hoàn thành.
Hôm nay khi hắn vừa hoàn thành công việc thì có điện thoại gọi đến, là một người bạn ở nước ngoài của hắn, cùng một trường đại học.
Hắn không thân thiết gì lắm với người này, thế nhưng mối quan hệ cũng không đến mức tồi, bởi vì cậu ta là cháu trai của người bác hắn đã đến công ty thực tập.
Không thể cắt đứt hoàn toàn nên hắn cảm thấy khá phiền.
"Chuyện gì đây, Draco?" Nam Thành nắn nhẹ mi tâm.
"Thiago Bertram Edric, cậu đúng là một kẻ tồi, kẻ tồi tệ."
"Vào chủ đề đi."
"Cậu về nước cũng sắp hai tháng rồi nhưng không muốn đến chỗ của tôi chơi sao?" Người ở bên kia đầu dây cười đùa, "Quán của tôi không phải hạng tầm thường, lẽ nào không mời được đại thiếu gia nhà Zeal?"
Trương Nam Thành âm thầm thở hắt, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
"Cũng phải đến chơi cho phải phép chứ Thiago? Chắc chắn tôi sẽ thiết đãi cậu tốt, có thiếu gia nhà Zeal đến chơi, quán của tôi cũng mát mặt mà? Cậu sẽ không chê chứ? Có hàng ngon cho cậu!"
Trương Nam Thành nhẹ nhàng xoay ghế, bác đã giúp hắn nhiều như thế, con trai của ông ấy về nước mở quán hắn không thể không đến được.
Hơn nữa, hắn cũng đang muốn uống rượu, tới chơi một lúc có lẽ cũng sẽ không vấn đề.
Tâm trạng hắn rất tệ, ngoài vùi đầu vào làm việc ra hắn cũng không có cách nào khác để giải toả.
Đầu hắn nặng nề, lòng của hắn cũng nặng trĩu, nếu không tập trung thì hắn sẽ không quên sự nặng nề ấy được và sẽ liên tục gặp phải những sai sót trong công việc.
Thế nhưng hắn mệt mỏi với điều này và muốn tìm cách giải toả.
Trương Nam Thành bảo trợ lý không cần đi theo, tự hắn lái xe tới địa chỉ mà tên cháu trai Quách Long kia gửi.
Hoá ra là quán bar này, hắn cũng đã có nghe qua, mặc dù chỉ vừa mới được thành lập nhưng vì ông chủ của nó có gia thế chống lưng quá mạnh nên số tiền đầu tư đã lên tới tới 9 số không.
Từ cơ sở vật chất, rượu, thức ăn và đa số những người ghé tới đây đều là những thiếu gia, tiểu thư lắm tiền muốn vung ra để khoe mẽ.
Lần trước có một vụ bê bối, ba của cậu ta ở nước ngoài đã phải rất đau đầu để giải quyết.
Cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Trương Nam Thành tới, hắn ném chìa khoá xe cho bảo vệ, tip cho cậu ta vài tờ tiền rồi bước vào bên trong quán bar.
Chỉ vừa mới được mở cửa đã bị âm thanh ầm ĩ và ánh đèn chói mắt làm cho phiền muộn.
Phiền chết đi được.
Nghe tin hắn đã tới, ông chủ quán bar lập tức cho người ra đón, Trương Nam Thành đi theo người dẫn đường tới một chiếc bàn khá khoa trương ở đây.
Hắn hơi nheo mắt, ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
"Thiago cậu tới rồi!"
"Sao không ở phòng riêng?"
"Yên tâm đi! Ở đây cấm quay chụp, không sao đâu."
Trương Nam Thành âm thầm chậc lưỡi, quả nhiên là tên khốn này chỉ muốn hắn vác mặt tới để khoe mẽ với những người có mặt ở đây.
Hắn tựa người vào ghế sô pha, không nói thêm gì nữa, tính cách của người này hắn đã quá rõ sau những năm ở nước ngoài rồi.
"Thiago cậu đừng chán nản như thế chứ! Có hàng ngon cho cậu đây!"
Trương Nam Thành xoay đầu nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta rót Whiskey khói vào ly, hắn cũng ngồi thẳng người để nhận lấy.
Thế nhưng khi hắn vừa cầm lấy ly thì lại có rất nhiều nam nữ lạ mặt bắt đầu đi đến trước bàn ưỡn ẹo.
Ánh mắt hắn hơi tối lại, hắn nhìn bọn họ rồi nhìn sang Quách Long.
"Cái gì đây?"
Quách Long cười khà khà, nâng ly với hắn, "Tôi biết cậu có vợ rồi, nhưng ra ngoài chơi bời một lát thì có làm sao? Bản năng duy trì nòi giống thôi mà?"
Nam Thành cười lạnh.
"Không biết cậu muốn thử với nam hay nữ nên tôi gọi hết hàng tốt tới đây, cậu cứ chọn một người cậu muốn đi.
Để nó rót rượu cho cậu, không cần phải ngại, chỗ anh em tôi đã ưu ái cho cậu lắm đấy."
Trương Nam Thành dằn ly rượu trên bàn xuống, hắn hít một hơi lạnh vào lồng ngực rồi gằn giọng, "Cút ngay!
Không chỉ đám người kia mà Quách Long cũng giật mình, thấy gương mặt của hắn từ trước tới giờ chỉ lành lạnh bây giờ toát lên vẻ giận dữ như thế, âm thanh còn âm trầm khiến cho Quách Long thất kinh.
Anh ta vội vàng ra hiệu cho đám người kia mau cút nhanh.
Thế nhưng khi Trương Nam Thành ngẩng đầu, một bóng dáng khiến cho bàn tay của hắn run lên suýt nữa làm rơi ly rượu xuống.
Hắn chau mày lại, mất bình tĩnh gọi lên.
"Chờ đã."
Quách Long hơi ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó lại hiểu ra gì mà cười cười gọi đám người kia quay trở lại.
Trương Nam Thành nhìn chằm chằm vào một người, nhưng khi cậu ta quay đầu, nét cau có trên mặt của hắn cũng biến mất, chân mày hắn giãn ra rồi uống cạn ly rượu.
Vừa rồi sao hắn lại phát điên chứ?
Trương Nam Thành rót thêm một cốc rượu nữa rồi lại uống cạn.
"Sao thế Thiago? Cậu đổi ý rồi sao?" Quách Long bật cười.
"Cậu ta." Nam Thành chỉ vào cậu nhóc trước mặt mình, "Lại đây."
Quách Long cười hớn hở, ra hiệu cho cậu nhóc kia mau đi lại phục vụ cho Trương tổng.
Cậu nhóc đó vui vẻ đi lại trước ánh mắt ghen tỵ của mọi người, bởi vì ai chẳng muốn có cơ hội được lọt vào mắt của Trương tổng.
Cho dù hắn ta có vợ rồi thì có sao đâu chứ, tới tận đây rồi thì còn dám nói là thuỷ chung với gia đình ư?
Nhưng không ngờ hắn ta lại đi chọn một thằng nhóc, gương mặt bình thường, chỉ có dáng người là ổn.
Có điều, không phải hắn ta đã cưới vợ sao? Lẽ nào hắn ta thích con trai? Hay hắn ta là bisexual?
Điều đó chẳng còn quan trọng nữa, trừ nam ra, các cô gái còn lại đều được Quách Long gọi lại ngồi xung quanh anh ta, được ôm ấp, hôn hít và giúp anh ta rót rượu.
Cậu trai kia cũng rất thành thạo, vội vàng ngồi xuống rót thêm rượu cho Trương tổng, cậu ta nở một nụ cười đến là ngọt ngào.
Trương Nam Thành nghiêng đầu nhìn, ánh mắt chỉ lướt qua gương mặt rồi nhanh chóng nhìn xuống chiếc cổ thanh mảnh và cơ thể thon gầy sau chiếc áo sơ mi kia.
Đôi mắt hắn khẽ rũ, lắng nghe cậu ta hỏi.
"Trương tổng, ngài có muốn ăn một chút trái cây không?"
Trương Nam Thành nâng mắt nhìn vào gương mặt của cậu ta, nhìn ánh mắt cố gắng tỏ ra ngây thơ để nhìn hắn.
Nhưng rồi hắn lại đưa tay lên che lấy đôi mắt ấy, sau đó tim của hắn như hẫng đi một nhịp, hô hấp hắn cực kỳ nặng nề.
"Trương tổng, chuyện gì vậy ạ?" Cậu trai kia ngạc nhiên.
"Đừng gọi như vậy." Giọng của Nam Thành run lên, "Đừng gọi là Trương tổng, gọi là Nam Thành."
"..."
"Được không?"
Cậu trai kia nở nụ cười, ngọt ngào đáp, "Nam Thành."
Trương Nam Thành nghĩ mình điên rồi.
"Nhưng Nam Thành, anh có thể bỏ tay ra không? Sao lại che mắt của em?"
Trương Nam Thành không nói gì, hắn chỉ nhìn cậu ta thật lâu, rồi khẽ gọi, "Nguyên Nguyên."
Cơ thể của chàng trai kia cứng đờ lại, bàn tay muốn đưa lên để gỡ tay của Nam Thành xuống cũng không thể động đậy được nữa.
Trương Nam Thành không quan tâm tới biểu hiện khác lạ của cậu ta, hắn lại thấp giọng gọi.
"Nguyên Nguyên, nói với anh, những gì em nói trước đây là giả."
Cậu trai kia mấp máy môi, sau đó nhỏ giọng đáp, "Nam Thành, những lời em nói trước đây với anh là giả."
"Không muốn thử với anh."
"Em không muốn thử với anh."
"Nghiêm túc yêu anh."
"Em nghiêm túc...!yêu anh."
Trương Nam Thành đè nén hơi thở của mình, sau đó hắn kìm không được nghiêng đầu hôn cậu trai bị che mắt trước mặt.
Thế nhưng khi hai cánh môi sắp chạm nhau, Nam Thành chợt dừng, nỗi đau trong lòng hắn đang dâng lên.
Giọng nói này không phải của người ấy, tất nhiên những câu nói này không phải của con người nhẫn tâm ấy.
Ánh mắt của Nam Thành lạnh đi, hắn buông tay xuống, đối diện với gương mặt xa lạ kia.
Hắn cười trừ một tiếng rồi tự mình rót một ly rượu đầy, uống cạn.
Ở bên kia Phan Trí Nguyên đã quay đầu đi từ sớm, cậu cũng nắm chặt lấy ly rượu của mình.
Nhìn thấy Dương Minh đang rót rượu, cậu cố gắng ổn định hô hấp, uống hết chỗ rượu trong ly.
"Tớ đi vệ sinh một lát."
"Cậu đi cẩn thận nha!"
Phan Trí Nguyên gật đầu rồi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh, cậu muốn rửa mặt cho tỉnh táo.
Cậu muốn quên đi hình ảnh vừa rồi trong đầu mình, hình ảnh Trương Nam Thành hôn một người khác sau lưng vợ hắn.
Quả nhiên, không có cậu thì cũng sẽ có người khác, Trương Nam Thành bây giờ đã chẳng còn là Nam Thành của ngày xưa nữa rồi.
Hắn đã thay đổi hoàn toàn, từ khí chất, vẻ ngoài, địa vị hay cả tính cách.
Cậu đã dành cho hắn một cuộc đời tuyệt vời nhất, thế nhưng hắn muốn phá vỡ nó thì cậu cũng không còn cách nào.
Đôi khi cậu từng nghĩ có phải là do cậu nên hắn mới thay đổi hay không? Nhưng có lẽ cậu không quan trọng đến thế, cậu cũng chỉ là một trong số những người mà hắn muốn ngoại tình cùng thôi.
Phan Trí Nguyên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cậu xả nước, liên tục vớt nước lên làm thấm đẫm gương mặt mình cho tỉnh táo.
Muốn rửa trôi đi cả sự khó chịu của bản thân mình.
Trí Nguyên nhìn mình trước gương một lúc thật lâu, cảm thấy tâm trạng mình đã điều chỉnh được rồi mới xoay người đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của một cô gái.
"Buông tôi ra, buông tôi ra!"
"Thả ra! Tôi sẽ mách thầy cô đấy! Cậu thả tôi ra!"
"Buông tôi ra, van anh thả tôi ra!"
"Con ranh này mày có