37
Trương Nam Thành không ngắm bầu trời nữa mà chuyển sang nhìn người đang ở bên cạnh.
Hắn còn nhớ cậu ta là ai, là một diễn viên, cụ thể là trong phim nào thì hắn không rõ, chỉ biết gương mặt của cậu ta khá quen thuộc trên truyền hình.
Hôm trước vì lịch sự mà gây cho cậu ta hiểu lầm, không hiểu tại sao bây giờ cậu ta còn chủ động tới chào hắn.
Trương Nam Thành hơi híp mắt đánh giá, đáp lời, "Tôi cần phải báo cáo cho cậu sao?"
"Không phải, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên khi chúng ta cùng ở một khách sạn thôi." Thành Ý cười.
"Chỉ cần có tiền thì sẽ ở được, lẽ tự nhiên này cậu không cần phải tốn thời gian ngạc nhiên thừa thải." Nam Thành đáp.
Định bảo rằng có duyên với tôi ư? Nằm mơ đi nhé!
Nếu muốn tôi cũng có thể ở khách sạn này một giờ rồi chuyển sang khách sạn khác bơi lội sau đó dùng bữa ở khách sạn khác, cậu ngạc nhiên hơi sớm rồi.
Nghĩ như thế nhưng Nam Thành không nói ra, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thường thấy.
Hắn cảm thấy người này không có giá trị để mình nói chuyện, hôm trước còn không biết xấu hổ muốn lợi dụng hắn, hắn cũng không cần phải để tâm nhiều làm gì.
Thế nên đáp xong hắn xoay người bỏ vào khách sạn, không ngờ lại bị cậu ta níu chân bằng một lời nói, "Tổng giám đốc Nam Thành có vợ rồi nhỉ?"
Nam Thành dừng chân, xoay người, "Tôi nghĩ chuyện này trên mặt báo cũng đã đăng."
"Phải phải, nhưng tôi thiết nghĩ." Thành Ý xoay người, chậm rãi đi tới đối diện nhẹ nhàng chạm vào cổ áo của hắn, "Anh đẹp trai thế này lại còn giàu có, lẽ nào không định hưởng thú lạc sao? Người như anh, bao dưỡng thêm bao nhiêu mỹ nhân chẳng được?"
Trương Nam Thành rũ mắt nhìn cậu ta, Võ Thành Ý ngẩng đầu nhìn hắn, cười khẽ, "Tôi nói có đúng không? Anh đừng nói mình chung thuỷ với vợ, khó tin lắm.
Hôn nhân trong giới này...!tôi hiểu mà?"
Nam Thành nhìn cậu ta, khoé môi hắn khẽ cong lên rồi hơi cúi người xuống đối diện với Thành Ý, "Cậu nói phải."
Võ Thành Ý nở một nụ cười đắc thắng.
"Nhưng nếu có cũng không tới lượt cậu." Nam Thành thu về nụ cười, "Hơn nữa, tiếc quá, tôi là một người khá chung thuỷ."
Trương Nam Thành dứt khoát bỏ đi, mặc cho Võ Thành Ý ở phía sau tức tối tới đỏ mặt hét lên, "Anh xem thường ai đấy hả? Anh có biết bao nhiêu người muốn tôi lên giường cùng họ hay không Trương Nam Thành!? Còn dám lên mặt với tôi? Tôi sẽ cho anh biết tay! Anh cứ chờ đó!"
Trương Nam Thành hơi đau tai nên nhăn mặt bước đi nhanh, về phòng mới cảm thấy yên tĩnh đôi chút.
Hắn nhanh chóng cởi quần áo để vào phòng tắm, sau đó chọn gọi video sang cho Phan Trí Nguyên rồi tìm một góc hoàn hảo nhất để đặt xuống.
Phan Trí Nguyên lúc này đang nằm giữa nhà được Dương Minh đắp mặt nạ cho, cậu ấy vừa đi du lịch về nên mua cho cậu những thứ quà, nhân tiện thì cậu cũng đang kể cho Dương Minh chuyện casting hôm nay.
Bỗng dưng thấy Nam Thành gọi tới, Trí Nguyên sợ hãi tắt đi rồi vội vã ngồi ngay dậy, nhưng hắn lại liên tục gọi tới, cậu tắt hắn gọi, cậu tắt hắn gọi nên cậu đành che màn hình điện thoại đi.
"Ai gọi vậy Nguyên Nguyên? Sao cậu không nghe máy?" Dương Minh vừa bận chỉnh mặt nạ vừa hỏi.
"À, anh quản lý." Trí Nguyên nuốt khan nhìn yêu cầu video vẫn đang được gửi sang, cậu mím môi, nhìn tên hắn thì lại nhớ tới buổi casting hôm nay nên hơi chột dạ.
Ma xui quỷ khiến hay vì cảm giác áy náy trong lòng, cậu vội vàng đi vào phòng vệ sinh, "Tớ đắp xong rồi, tớ đi rửa mặt đây."
Phan Trí Nguyên chui vào phòng vệ sinh đóng chặt cửa, cậu đặt điện thoại ở trên kệ rồi chấp nhận video sau đó cúi đầu rửa mặt, bên trong điện thoại nhanh chóng phát ra giọng nói quen thuộc.
"Nguyên Nguyên, hôm nay em đi casting phải không?"
Tim của Phan Trí Nguyên giật thót, động tác rửa mặt cũng chậm đi, mãi một lúc sau cậu mới ngẩng đầu thì đột ngột đập vào mắt là Trương Nam Thành đang khoả thân tắm rửa.
Cậu bị doạ cho suýt nữa là xịt máu mũi, hoảng loạn muốn ấn tắt nhưng ngón tay dính nước nên không tắt được, đành mắng.
"Anh đang làm cái trò gì vậy hả!"
"Hửm? Trò gì?" Nam Thành thản nhiên bôi sữa tắm lên cơ ngực, "Em cũng thấy nhiều rồi, không nhớ nó sao?"
Phan Trí Nguyên: "!!!" Mẹ kiếp cái tên dâm tặc này!
"Không thấy cơ thể của người yêu cũ của em rất đẹp sao? Em xem này, thẳng nhỏ của anh to hơn trước rồi, nó nhớ em lắm đấy! Ấy, lại muốn đứng lên chào em này!"
"Trương Nam Thành, anh có câm đi chưa!!!"
"Hì hì, cục cưng, em suy nghĩ lại đi, có muốn ngoại tình với anh không? Người yêu cũ của em vẫn còn sức hút lắm, vừa rồi còn có người muốn trèo lên giường của anh mà."
Phan Trí Nguyên ngơ ngác, cảm thấy có vẻ như hắn đang nói thật nên cậu lúng túng xoay đầu đi tìm khăn lau mặt, "Ai vậy?"
"Không đáng để em quan tâm, anh xử lý cả rồi, cơ thể này là của em, thằng nhỏ này cũng chỉ thích em, đừng lo lắng."
"Ai thèm quan tâm chứ? Là anh kể trước đấy thôi."
"Anh chỉ muốn khoe khoang sức hút của mình, tuy đã có vợ nhưng anh vẫn thơm ngon như miếng beef steak tươi đang được nướng xì xèo trên bếp.
Anh không cho ai động vào hết, chỉ một mình em thôi, không ăn thì hối hận đấy."
Phan Trí Nguyên nhớ trước đây hắn không có vô liêm sỉ như thế này, để tắt chế độ dối trá của hắn, cậu khẽ bảo, "Vợ anh thì sao..."
Nghĩ là hắn sẽ tỉnh ra, mọi chuyện kết thúc, không ngờ hắn lại thản nhiên bảo, "Anh và cô ấy chưa từng có quan hệ, từ khi kết hôn đã sống ở hai căn nhà khác nhau rồi.
Không phải ghẻ lạnh gì, anh muốn tôn trọng cô ấy thôi."
Trí Nguyên vừa mới bị hắn đưa đến ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác, Nam Thành cười, "Anh là gay mà? Sao đứng lên với phái nữ được? À, đàn ông cũng không thể, chỉ mình em thôi."
Cậu lúng túng dời tầm mắt đi, Nam Thành thì mỉm cười tiếp tục tắm rửa, nhìn cục cưng đáng yêu của hắn xấu hổ, gương mặt trắng trẻo cũng đôi mi vẫn còn vươn nước, môi mỏng hồng nhuận mím nhẹ hắn lại thấy hơi khó thở.
Đã vậy vì mới nằm và vừa rửa mặt xong nên cổ áo xộc xệch, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng trẻo và xương quai xanh tinh tế ẩn hiện.
Nam Thành cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, hắn gọi, "Nguyên Nguyên?"
Không ngờ cậu lại đáp, "Hửm?"
"Chết tiệt."
Âm thanh nhu nhu mềm mại, Nam Thành không nhịn được chửi thề một tiếng làm cậu giật mình.
Thấy vẻ mặt hắn không đúng, hô hấp cũng bất thường, Trí Nguyên bắt đầu đeo lên chút cảnh giác.
Đột ngột hắn xoay người, một tay chống lên tường trên chiếc điện thoại, gương mặt anh tuấn cách màn hình không xa, một tay thì đưa xuống bên dưới.
"Nguyên Nguyên, gọi lại tên anh đi."
"Anh đang làm cái gì vậy hả..." Trí Nguyên sững sốt.
"Gọi lại tên anh đi, ngoan."
Gương mặt Trí Nguyên đỏ bừng, cậu gào lên, "Tên khốn chết tiệt" sau đó thẳng thừng ngắt máy.
Nam Thành nhìn màn hình video đã tắt nên có chút hụt hẫng, hắn vì cậu mà từ chối hết để bây giờ phải tự giải quyết trong nhà vệ sinh, vậy mà cục cưng lại nhẫn tâm bỏ rơi hắn.
Cục cưng không muốn ngoại tình với hắn, sức hút của hắn với Trí Nguyên đã giảm rồi sao?
Nam Thành suy sụp chống tay ở tường, nhớ lại gương mặt trắng trẻo xinh xắn vừa rồi mà bật cười, hô hấp càng dồn dập, động tác bên dưới dần dần nhanh hơn.
6 năm rồi, tay phải của hắn sắp