Người đàn ông kia mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn đẩy máy tính của mình sang cho Hạ Dương.
Hạ Dương hút vào một ngụm sữa sau đó nhận lấy máy tính tiếp tục gõ.
Cô từng tốt nghiệp đại học công nghệ nên mấy thứ này vừa nhìn đã có thể quen thuộc rất nhanh.
Người đàn ông bên cạnh vừa húp mì vừa nhìn thao tác của Hạ Dương, anh ta vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến một cô gái mà cũng có thể hiểu được mấy thứ này.
Hạ Dương vừa gõ bàn phím vừa hỏi anh ta mấy thông tin cần thiết, anh ta vừa quan sát vừa chỉ dẫn lại cho cô, hai người cùng nhau tập trung mà quên mất thời gian, cũng không biết bên ngoài trời đã tối đi từ lúc nào.
Sau ba tiếng cuối cùng bản lập trình cũng đã hoàn tất, Hạ Dương và người đàn ông kia thở ra một hơi.
Hạ Dương đưa tay bóp vai của mình.
"Mệt chết đi được."
Người đàn ông cũng vươn vai, anh nhanh chóng kiểm tra lại một lượt sau đó nhấn nút lưu, cuối cùng là đóng máy tính lại quay sang nói với Hạ Dương.
"Hôm nay đã làm phiền cô rồi.
Cảm ơn cô nhiều nha, nếu không có cô chắc tôi phải làm đến sáng mai mới xong được."
Hạ Dương lắc đầu "Không có gì đâu, chỉ tiện tay thôi."
Người kia đưa tay ra "Tôi tên là Takeshi, rất vui được làm quen với cô."
Hạ Dương nhìn anh ta, sau đó cũng vui vẻ bắt tay nói "Xin chào, tôi là Niki, cũng rất vui được làm quen với anh."
Takeshi nhìn Hạ Dương nói "Tôi nhìn cô có vẻ không giống với người Nhật cho lắm?"
Hạ Dương cười cười "Đúng vậy, tôi là người Việt Nam."
Takeshi kinh ngạc "Ồ, người Việt Nam sao?"
"Anh biết nước Việt Nam không?"
Takeshi vuốt cằm gật đầu "Tôi có nghe nói thôi chứ chưa được đến đó lần nào."
Hạ Dương mỉm cười "Vậy nếu có cơ hội anh nên đến đó một lần đi.
Đất nước của tôi ngoại trừ xinh đẹp thì còn có rất nhiều món ngon nữa."
Takeshi bật cười "Được, có cơ hội tôi sẽ đến đó một lần."
Hạ Dương lâu ngày không được nói chuyện với người khác, vì vậy khi gặp Takeshi cô đã nói rất nhiều.
Hai người họ như thể vừa gặp đã thân từ lâu.
Hai người lại có chung niềm đam mê, lúc nói chuyện cũng phát hiện có rất nhiều điểm chung.
Takeshi lớn hơn Hạ Dương hai tuổi, anh chàng cũng mới vừa tốt nghiệp đại học, hiện tại đã xin vào làm cho một công ty chuyên về mảng game Anime.
Do là mới vào làm nên tốc độ của anh không theo kịp người khác, vì vậy phải thường xuyên tăng ca và làm thêm giờ, có khi còn phải thức kiểm tra lỗi của hệ thống suốt đêm.
Takeshi nói chuyện cũng rất hợp với Hạ Dương, anh vừa uống nước vừa ngồi than với cô "Em không biết đâu, anh chỉ vừa mới vào làm ba tháng thôi mà đã sút hơn năm cân, bộ dạng còn thảm thương đến nỗi bị bạn gái bỏ luôn."
Vì Takeshi lớn tuổi hơn nên Hạ Dương đã chủ động gọi anh ta bằng anh.
Hạ Dương kinh ngạc hỏi "Sao cơ? Anh bị bạn gái bỏ vì làm việc quá nhiều sao?"
Takeshi thở dài "Chắc có lẽ cảm thấy anh không dành nhiều thời gian cho cô ấy, nên cô ấy mới bỏ theo người khác."
Hạ Dương không biết an ủi anh ra sao, chỉ có thể nhìn ra ngoài, nhẹ giọng nói "Trên đời này không phải thứ gì mình muốn là sẽ có được.
Nếu như mình nghĩ cho người khác nhiều quá thì chỉ khiến bản thân mình thiệt thòi hơn mà thôi.
Có thể cô ấy không phải là người phù hợp với anh, cho nên dù cho anh cố gắng nhiều đến mức nào cũng vẫn sẽ không thể kéo cô ấy lại được."
Hạ Dương càng nói giọng càng nhỏ đi, thật ra cô giống với đang tự an ủi mình hơn.
Nếu như cô không cố chấp tìm đến Taishi thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi, và nếu như hôm đó cô từ chối việc kết hôn, thì bản thân cô cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh như thế này.
Mọi người đều lo lắng Hạ Dương có thể mang thai, ai cũng sợ cô chưa chồng mà đã có con.
Bản thân Hạ Dương cũng lo lắng chuyện đó, cô không dám tưởng tượng đến việc nếu cô mang thai mà đứa bé không có cha thì sẽ như thế nào.
Vì vậy lúc đó Hạ Dương mới đồng ý, nhưng cuối cùng cô lại đẩy cô và Taishi vào tình thế ràng buộc lẫn nhau mà khó có thể thoát ra.
Thời gian này Hạ Dương cũng rất để ý đến mọi sự thay đổi của bản thân, cô ngoài việc cảm thấy đói và thèm đồ ăn Việt Nam ra thì không có biểu hiện nào khác.
Từ hôm cô và Taishi xảy ra quan hệ đến nay cũng đã