Bởi vì có Taishi đi cùng nên hôm nay Hạ Dương đi đứng cũng khép nép hơn ngày thường.
Bình thường cô rất thích vừa đi vừa nghe nhạc, hôm nào yêu đời thì còn xoay qua xoay lại theo điệu nhạc trên đường.
Cả con phố này ban ngày cũng chỉ có mình cô đi, vì vậy dù cho cô có nhún nhảy đến đâu cũng không có ai nhìn thấy.
Nhưng mà đó là khoảng thời gian Taishi chưa trở về, bây giờ anh về rồi, lại còn đang đi bên cạnh, nội tâm Hạ Dương dù kêu gào đến đâu, cô cũng không dám làm liều.
Hiện tại đang là buổi chiều, ánh hoàng hôn màu vàng cam ấm áp chiếu rọi, làm cho bóng của hai người đổ dài về phía trước.
Hạ Dương yên lặng nhìn bóng của cô và Taishi, trong lòng không biết là đang có cảm giác gì.
Cô và Taishi tưởng chừng như là hai thái cực khác nhau, tưởng chừng như việc hai người có thể nhìn thấy được nhau đã là khó rồi.
Thật không ngờ có một ngày cô có thể cùng anh yên ổn bước đi cùng nhau như vậy.
Từ sáng giờ đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cô cũng đã từng buồn, từng khóc, từng nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn, sẽ rời xa Taishi.
Không nghĩ đến cuối cùng lại bị vài ba câu nói của anh khiến cho tâm can lung lay, ý nghĩ rời đi cũng không biết đã bay đi tận phương nào.
Hạ Dương cúi đầu nhìn mũi giày của cô và Taishi, trong lòng không hiểu sao lại xúc động, nếu có thể yên ổn đi cùng nhau như vậy cả đời thì thật tốt.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Taishi bất ngờ lên tiếng khiến Hạ Dương giật mình, bởi vì cô không nhìn đường mà suýt nữa đã tự vướng chân mình.
Cũng may Taishi bên cạnh đỡ lấy cô kịp.
Hạ Dương xấu hổ đỏ bừng mặt, sau khi đứng vững, cô liền ngại ngùng buông tay Taishi ra.
Taishi nhíu mày khó hiểu "Làm sao vậy?"
Hạ Dương lắc lắc đầu "Không...không có gì đâu."
Taishi vuốt tóc Hạ Dương "Sao lúc nào em cũng lóng nga lóng ngóng vậy?"
Hạ Dương sững sờ nhìn Taishi, cái này là anh đang chê cười hay là mắng cô đây?
Taishi mỉm cười "Đi cùng tôi mà em còn như thế, bình thường em đi một mình có ổn không?
Ánh chiều tà rọi vào khuôn mặt của Taishi, càng làm cho khuôn mặt và nụ cười của anh trở nên ấm áp hơn, đôi mắt đẹp kia lúc này nhìn Hạ Dương bỗng chốc hóa dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Hạ Dương không cầm lòng nuốt nước bọt một cái, cô không dám nhìn Taishi nữa.
Trong lòng lại đang gào thét "Vì đi cùng anh nên mới vậy đó."
Nhưng mấy lời đó Hạ Dương cũng không dám nói ra miệng, cô chỉ có thể ngại ngùng mà cười ha ha mấy tiếng.
Taishi cũng không cố hỏi nữa, anh mỉm cười nắm lấy tay Hạ Dương bước đi.
Hạ Dương nhìn thoáng qua bàn tay của hai người, tay của Taishi to hơn tay cô rất nhiều, bàn tay ấm áp, bên trong còn có vài vết chai.
Tim Hạ Dương đập rộn ràng lên từng hồi, cô không nói gì, cũng không dám rút tay mình ra.
Lúc đến cửa hàng tiện lợi, người nhân viên ở đó rất quen thuộc với Hạ Dương, vừa thấy cô đến đã cười chào hỏi.
"Hôm nay em đến sớm vậy, Takeshi vẫn chưa về sao?"
Hạ Dương cũng gật đầu cười, cô lén lút rút tay mình ra khỏi tay Taishi, cô không muốn người ngoài nhìn ra quan hệ của hai người họ.
"Vâng, em đến trước, chắc trễ một xíu nữa anh Takeshi mới về đến."
Taishi nhìn chầm chầm vào bàn tay mình, trong lòng bàn tay rõ ràng vẫn còn hơi ấm, anh nhíu mày không nói gì mà nhìn Hạ Dương.
Chỉ thấy Hạ Dương lúc này vờ như không quen biết anh, cô tiến đến nói chuyện với người nhân viên kia rất vui vẻ.
Hạ Dương cảm thấy bầu không khí có phần lạ thường, mí mắt cũng không hiểu sao nhảy lên cái cái.
Cô lo lắng nhìn thoáng qua Taishi một cái, khuôn mặt anh lúc này đã đanh lại, ánh mắt còn thâm trầm nhìn cô.
Hạ Dương cười gượng, cô vội vàng lấy một chai nước cam, tính tiền xong liền nhanh chóng chạy vào góc bàn mình hay ngồi.
Biểu cảm của Taishi giống như không thể tin, anh cứ tưởng mình làm mặt lạnh như vậy thì ít nhiều gì cô cũng phải quan tâm đến anh chứ.
Không ngờ rằng cô lại phũ phàng như vậy.
"Xin chào anh đẹp trai, anh cần mua gì sao?" Người nhân viên thấy Taishi từ nãy giờ vẫn đứng im ở cửa thì lên tiếng hỏi.
Taishi lấy lại bình tĩnh, anh gật đầu xem như trả lời rồi cầm lấy giỏ hàng đi vào trong.
Hạ Dương vỗ vỗ ngực mấy cái, cô không nhìn Taishi nữa mà mở máy tính mình lên bắt đầu làm việc.
Khoảng mười phút sau, lúc Taishi vẫn còn đang chọn đồ thì Takeshi mở cửa bước vào.
Hôm nay anh tan làm sớm, vốn dĩ định mời Hạ Dương đi ăn một bữa thịnh soạn, nhưng anh nhắn tin từ sáng giờ mà cô vẫn không trả lời.
Takeshi vừa bước vào đã hỏi ngay người nhân viên "Niki có đến đây không chị?"
"Có đó, cô ấy cũng vừa mới đến, đang