Bữa ăn cứ tưởng sẽ trôi qua vui vẻ, không ngờ bởi vì sự có mặt của Hiroko mà trở nên ảm đạm hơn.
Hiroshi rõ ràng cũng rất khó xử, anh vừa phải nhìn mặt Taishi và Hạ Dương, lại vừa phải đáp lời của Hiroko.
Cứ như vậy trôi qua hơn nửa tiếng sau, bữa ăn mới coi như là kết thúc.
Hạ Dương trong lòng khó chịu, cô nói với Taishi một tiếng sau đó bước vào nhà vệ sinh.
Lúc Hạ Dương đi vệ sinh xong bước ra đã nhìn thấy Hiroko đang rửa tay bên ngoài.
Hạ Dương biết rõ tiếp theo cũng sẽ là mấy lời gây khó chịu của Hiroko cất lên, nhưng cô lại không thể tiếp tục trốn tránh, từ hôm qua đến giờ, những gì cần diễn ra cũng đã diễn ra rồi, đến cuối cùng nếu không đối mặt thì còn có thể làm gì đây.
Hiroko chậm rãi rửa tay, lúc Hạ Dương bước ra cô ta cũng không ngẩng đầu mà cất giọng nói "Cô đang khó chịu sao?"
Hạ Dương không trả lời ngay, cô chậm rãi bước lại bồn, cũng nhẹ nhàng rửa tay mình.
Hạ Dương không ngốc, cô biết câu nói kia cũng không phải là Hiroko quan tâm cô, nói đúng hơn là đang giễu cợt cô thì có.
Hạ Dương từ đầu đến cuối đều không trách Hiroko, thật ra cô cũng cảm thấy mình không có tư cách trách cứ ai.
Chuyện xảy ra cũng không phải Hạ Dương muốn, nhưng cô lại là người đầu xỏ.
Hạ Dương cảm thấy nếu cô là Hiroko, có lẽ bản thân cô cũng sẽ cư xử không khác Hiroko là mấy.
Vậy nên hết lần này đến lần khác bị Hiroko khó dễ, cô vẫn im lặng mà chịu đựng.
Nhìn thấy Hạ Dương không trả lời, giọng nói của Hiroko lại vang lên, âm thanh còn ẩn chứa sự mất kiên nhẫn "Dùng lại đồ của người khác mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy sao?"
Nghe đến đây Hạ Dương mới quay đầu nhìn qua, giọng nói còn có phần cao lên "Cô nói sai rồi, Taishi không phải là đồ vật.
Anh ấy là con người bằng xương bằng thịt."
Hiroshi cười khinh bỉ "Đúng như tôi nghĩ.
Cô tôn sùng Taishi như vậy, nói xem cô đã dùng cách nào để lừa được anh ấy thế? Leo lên giường anh ấy sao?"
Lời nói của Hiroko như sát muối vào tim Hạ Dương, tuy không phải cô chủ động leo lên giường Taishi, nhưng ít nhiều gì hai người cũng đã xảy ra quan hệ, so với việc cô trèo lên giường Taishi kia thì có gì khác nhau đâu.
Nếu tối hôm đó Taishi không gọi tên Hiroko, thì có lẽ bây giờ Hạ Dương đã không phải khó xử như thế này.
Trong lòng Taishi rõ ràng rất yêu Hiroko, còn cô, đến cuối cùng cũng chỉ là người thay thế, là một trách nhiệm cũng là một gánh nặng của Taishi mà thôi.
Hạ Dương lắc đầu "Cô muốn nghĩ sao thì tùy.
Tôi đi trước đây." Nói xong liền muốn tránh sang một bên đi ra ngoài.
Hiroko làm sao có thể dễ dàng tránh ra được, chỉ thấy cô ta nhanh chóng chắn ngang Hạ Dương, khuôn mặt còn lộ ra vẻ tức giận "Cô cướp chồng của tôi.
Bây giờ vẫn còn có thể trưng ra bộ mặt vô tội như vậy sao?"
Hạ Dương cảm thấy đau đầu, toàn bộ trái tim cứ như bị ai đó bóp chặt.
Cô mệt mỏi trả lời "Anh ấy và cô chưa kết hôn thì sao có thể gọi là chồng cô? Trong chuyện này người buộc dây chính là Taishi.
Tôi cũng rất muốn đem anh ấy trả lại cho cô, nhưng anh ấy lại không đồng ý.
Nếu có thời gian ở đây khó dễ tôi, thì tôi nghĩ cô vẫn nên đi tìm Taishi thì hơn."
Hiroko bật cười như thể nghe được một chuyện cười nào đó, chỉ thấy cô cô ta nhếch mép nói "Taishi không đồng ý?? Cô cũng biết rõ Taishi là người tốt.
Nếu đã xảy ra chuyện, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Anh ấy cũng không phải là loại người tệ bạc dám làm mà không dám nhận.
Nếu cô không làm ra những chuyện này, dồn anh ấy vào đường cùng, thì anh ấy sao lại có thể bỏ rơi tôi cơ chứ."
Hạ Dương ngẩng đầu nói "Nếu cô đã biết vậy thì sao còn tìm đến tôi?? Tôi nghĩ cô nên tìm Taishi nói chuyện đi, nếu anh ấy chấp nhận rời đi, tôi cũng sẽ không giữ lại.
Không phải của tôi, tôi sẽ không cố giành, tôi nghĩ cô cũng sẽ như vậy?"
Hạ Dương không phải đèn cạn dầu, cô cũng không phải người yếu đuối gì.
Cô có thể nhịn được lần thứ nhất, lần thứ hai, nhưng quyết sẽ không nhịn lần thứ ba.
Chuyện ly hôn cô cũng đã chủ động đề nghị với Taishi rồi, rõ ràng là anh không chấp nhận.
Trong chuyện này Hạ Dương lại là người yếu thế hơn, nếu Taishi không đồng ý cô cũng không còn cách nào