Hạ Dương nghe thấy lời của Taishi, trong lòng nổi lên một trận chua xót.
Cô sao có thể ngừng thích anh cơ chứ.
Ba năm qua cô đã phải chịu đựng nhiều như thế, tình cảm cô đối với anh chính là đã ăn sâu vào xương tủy, đâu phải nói ngưng là sẽ ngưng được.
Hạ Dương không trả lời, cô thở dài sau đó một tay cầm khăn một tay nâng bàn tay bị thương của Taishi lên, chậm rãi lau sạch vết bẩn trên đó.
Taishi bất động nhìn Hạ Dương, dáng vẻ của cô bây giờ khác với mọi ngày, trong ánh mắt không biết từ bao giờ đã không còn lấp lánh như ngày xưa.
Taishi nhẹ nhàng giữ lấy tay Hạ Dương, trong mắt anh tràn ngập sự có lỗi "Xin lỗi em!"
Hạ Dương ngẩng đầu nhìn anh, cô không hiểu anh đang xin lỗi chuyện gì.
Chỉ nghe thấy Taishi nói "Nếu không phải vì thích tôi em cũng sẽ không ở đây, cũng sẽ không trở nên như thế này."
Hạ Dương nhìn Taishi, thấy trong mắt anh lại có nhiều thêm sự hối hận.
Anh đang hối hận vì đã kết hôn với cô ư?
Taishi lại nói tiếp "Nếu em cảm thấy có điều gì không tốt, chuyện gì không thích thì cứ nói ra.
Đừng giữ lại trong lòng như vậy."
Taishi không phải là chán ghét Hạ Dương ở hiện tại, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô không nên như thế này.
Cô còn trẻ, vẫn nên sống vô ưu vô lo và hay cười như trước thì tốt hơn.
Từ lúc hai người xảy ra quan hệ, đã rất lâu rồi Taishi không còn thấy Hạ Dương cười nữa, cùng lắm cũng chỉ là nụ cười gượng gạo của cô mà thôi.
Taishi từng nghĩ Hạ Dương thích anh nhiều như vậy, kết hôn cùng anh lẽ ra cô phải vui mới đúng.
Nhưng không hiểu sao từ khi hai người họ kết hôn xong, cô lại trầm lặng, cũng không hề vui vẻ như anh tưởng tượng.
Hạ Dương lại cúi đầu, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ nói với Taishi cô đang khó chịu chuyện anh và Hiroko, nói với anh cô vẫn để bụng chuyện anh còn yêu người cũ sao? Bản thân cô cũng cảm nhận được từ sau khi hai người kết hôn, thái độ của Taishi đối với cô tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cô nghĩ những thứ đó cùng lắm cũng chỉ là anh cảm thấy cần có trách nhiệm với cô, Taishi lại là người tốt, có thể anh không muốn để cô phải chịu khó xử.
Cũng không phải lần đầu Taishi bảo cô có gì khó chịu thì cứ nói ra, nhưng Hạ Dương thật sự không nói được, cô cảm thấy cô nói ra cũng không thay đổi được gì, còn có thể khiến Taishi thêm khó xử.
Hai người họ cứ bình lặng như vậy cũng tốt, chờ đến một ngày nào đó nếu Taishi không chịu được nữa thì cô sẽ rời đi vậy.
Taishi nhìn bộ dạng không muốn nói kia của Hạ Dương thì thở dài, anh dùng cánh tay không bị thương kéo cô lại, để cô ngồi trên giường gần mình.
Bởi vì ngồi trên giường nên theo quán tính Hạ Dương ngồi xoay lưng lại với Taishi, cô sửng sốt chưa kịp quay đầu nhìn lại thì Taishi đã gác cằm mình lên vai cô.
Cánh tay không bị thương kia cũng không an phận mà ôm lấy eo của cô.
Cả người Hạ Dương đều cứng lại, hai tai bởi vì hơi thở gần kề của Taishi mà chậm rãi đỏ lên.
Giọng của Taishi vừa trầm vừa dịu dàng, còn kèm theo hơi thở mà cất lên "Đừng khó chịu nữa, kết hôn với em là ý định và cũng là một phần trách nhiệm của tôi.
Tôi từng nói có thể vẫn chưa quên được Hiroko, nhưng đó chỉ là vẫn chưa, trong lòng tôi vẫn sẽ còn một vị trí cho cô ấy, nhưng đó không liên quan đến tình yêu.
Em có hiểu không?"
"Em...em biết, Hiroko cô ấy..." Hạ Dương tất nhiên biết, nhưng thứ này cô cũng hiểu rõ! Nếu nói quên là có thể quên ngay được, như thế quá mức vô tình.
Nhưng cho dù biết, trong lòng vẫn không thể ngăn được sự khó chịu.
"Dù sao cũng là lỗi của em..." Hạ Dương nói ra mấy lời này, cô cũng không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Taishi xoay người Hạ Dương lại, để cô đối mặt với mình, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô "Đều không phải lỗi của em." Nói như thế nào đây, trong chuyện này người có lỗi nhiều nhất có lẽ là anh.
Hiroko tuy cũng có lỗi, nhưng nếu anh không vô tâm, không lạnh nhạt với cô, thì ít ra cô cũng sẽ không ngoại tình rõ ràng đến như vậy.
Điểm sai lầm của Hạ Dương ở đây chính là thích anh, cô thích một người không nên thích.
Taishi không tự nhận mình là người tốt, nhưng ít ra Hạ Dương không thích anh thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.
"Có đôi khi tôi cảm thấy nên rời