Lúc Hạ Dương quay lại bệnh viện thì trời cũng đã tối, cô mở cửa bước vào,vừa hay Taishi cũng vừa ngủ dậy.
Có lẽ do ảnh hưởng của vết thương nên khi vừa tỉnh ngủ đầu của anh hơi đau, Taishi nhíu mày dùng tay xoa xoa nhẹ vị trí giữa trán mình.
Hạ Dương vừa nhìn thấy đã lo lắng, cô bỏ hết đồ trên tay xuống, bước nhanh lại.
“Anh có sao không?”
Taishi nhẹ lắc đầu “Không sao, chắc do tôi ngủ buổi chiều thôi.”
Hạ Dương chậm rãi dìu Taishi ngồi dậy, sau đó lại rót một ly nước đưa đến “Anh uống nước đi.”
Taishi cầm ly nước lên uống, cảm thấy đầu đã đỡ hơn nhiều, nhìn sang thấy Hạ Dương vậy mà lại mang rất nhiều đồ đến “Có nặng không?”
Hạ Dương lắc đầu “Không nặng lắm.” Vừa nói cô vừa nhanh tay soạn đồ ra.
“Anh có muốn đi vệ sinh không?”
Thấy Hạ Dương đứng sẵn tư thế chuẩn bị dìu anh, Taishi bật cười “Tôi tự đi được mà.” Nói xong cũng chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.
Hạ Dương tranh thủ xếp quần áo của mình và Taishi vào tủ, mấy hôm nay có thể cô cũng sẽ ở trong này với anh.
Lúc Taishi từ nhà vệ sinh ra đã thấy Hạ Dương sắp xếp đâu vào đấy, trên bàn còn cắm thêm một bó hoa hồng xinh đẹp, ngoài ra trên bàn còn có thêm rổ trái cây nhỏ.
Nhìn thấy anh Hạ Dương liền gọi “Em có mua thức ăn, anh mau lại đây ăn đi.”
Taishi mỉm cười bước lại, cánh tay bị thương xem ra cũng không khiến anh bất tiện nhiều.
Sức khỏe của Taishi lại rất tốt, anh không cần Hạ Dương giúp đỡ nhiều trong sinh hoạt, nhưng còn việc ăn cơm thì khác, tay phải bị thương, mà tay trái lại chỉ có thể cầm được muỗng.
Cũng may Hạ Dương không mua món gì nhiều, chỉ có cháo thịt hầm và một ít rau củ xào, khẩu phần ăn vừa đủ cho hai người.
Hạ Dương biết Taishi không tiện, vì thế cô chủ động gắp một miếng cà rốt đưa qua "Em bỏ vào cháo cho anh nha?"
Taishi lắc đầu, sau đó há miệng ra, biểu thị Hạ Dương nên đút trực tiếp cho anh luôn.
Hạ Dương đơ người mấy giây, cô không ngờ Taishi cũng có mặt này.
Nhưng dù sao cũng là vì cứu cô nên anh mới bị thương, cô đút thức ăn cho anh cũng coi như là trả ơn đi.
Hai người cùng nhau ăn cơm xem ra cũng vui vẻ, Hạ Dương vừa ăn lại vừa đút thêm rau và củ cho Taishi, nhìn khuôn mặt thỏa mãn của anh trong lòng cô cũng không khỏi thấy ấm áp hơn mấy phần.
Ăn cơm xong hai người cũng không biết làm gì, Hạ Dương gọt sẵn trái cây để trên bàn cho Taishi, nhìn tới nhìn lui thấy anh đã ổn cô mới nói "Hiện tại anh có muốn làm gì không?"
Taishi không trả lời mà hỏi ngược lại "Em định làm gì sao?"
"Em còn vài việc vẫn chưa làm xong."
Ánh mắt Taishi hơi cụp xuống, anh biết cô bận, nhưng bản thân hiện tại cũng chỉ còn một tay, không tiện làm gì đó cho khuây khỏa.
Có lẽ nhìn ra sự buồn chán của Taishi, Hạ Dương đành gấp máy tính lại để sang một bên, dự định cùng anh nói chuyện phiếm.
"Sắp tới anh có bắt trận nào không?"
Thấy Hạ Dương có vẻ không làm việc, Taishi tự nhiên thấy vui vui, anh gõ gõ giường nói "Lại đây ngồi đi."
"Đó là giường bệnh dành cho anh, em đâu có bị gì đâu mà ngồi lên đó, với lại hai người cùng ngồi sẽ chật chội lắm." Thật ra Hạ Dương cũng chỉ muốn tìm một lý do trốn tránh, chứ chiếc giường kia xem chừng cô với Taishi nằm cũng còn rộng, phải công nhận là đãi ngộ của bệnh viện này thật tốt.
Taishi có vẻ không vui "Em ngồi xa như vậy tôi nói chuyện sẽ thấy mệt."
Hạ Dương nhìn khoảng cách giữa mình và Taishi chưa đến một mét...Thôi vậy! người bệnh vẫn là quan trọng hơn.
Cô không muốn bắt bẽ Taishi nên liền chậm rãi đi lại giường.
Taishi có vẻ hài lòng, anh cười cười nhích người vào bên trong một chút "Tạm thời thì tháng này tôi không có lịch bắt trận.
Việc thì chỉ có tham gia phỏng vấn hoặc tập luyện thêm thôi.
Nhưng Hiroshi cũng xin nghĩ phép cho tôi rồi, từ bây giờ cho đến khi tay lành chắc sẽ không có việc gì."
Hạ Dương nhìn cánh tay bó bột của Taishi mà thở dài "Tất cả cũng tại em, nếu không phải cứu em anh cũng sẽ không bị như vậy."
Taishi xoa xoa tóc của cô, mùi hương trên tóc khiến anh dễ chịu mà hít vào mấy hơi "Chuyện tôi nên làm mà.
Em là vợ tôi, sao tôi có thể đứng yên nhìn em gặp nguy hiểm được."
Hạ Dương nhướng mày "Vậy nếu em không phải vợ anh, lúc đó anh có cứu em không?"
Taishi giật mình, anh không nghĩ đến bị cô bắt chẹt như vậy, khẽ bật cười ra tiếng "Có chứ, nếu