Sáng hôm sau là buổi tập luyện đầu tiên của tổ trọng tài, ai nấy đều phải chuẩn bị sức khỏe tốt cho trận đấu sắp tới.
Ngoài họ ra trên sân còn có một số chuyên viên bên phía ban tổ chức đến để sắp xếp và khảo sát sân.
Hạ Dương cũng được Taishi dẫn theo, cô rất ngoan ngoãn, lúc Taishi luyện tập cô sẽ ngồi im môt chỗ mà làm việc, mỗi lần Taishi giải lao cô đều sẽ chuẩn bị nước và khăn cho anh cùng mấy người còn lại.
Mặc dù thời gian giải lao không nhiều, nhưng Taishi đều dành hết thời gian đó cho Hạ Dương, anh sẽ cùng cô nói chuyện, đôi khi sẽ đáp lại mấy lời trêu chọc của mấy người kia.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, bên phía trợ lý sẽ chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ, đồ ăn tuy không phong phú nhưng mùi vị cũng rất ngon, Hạ Dương còn được ưu tiên nhận thêm một quả trứng luộc nữa.
Taishi vừa giúp cô bóc vỏ trứng vừa hỏi "Ăn có vừa miệng không?"
Hạ Dương gật đầu "Ừm, ăn rất ngon."
Taishi mỉm cười đặt quả trứng vào khay cơm của cô, dịu dàng gắp thêm cho cô mấy miếng thịt trong khay mình.
Mấy người trong nhóm đều không chịu nỗi cảnh ân ái của hai người, Hiroshi xoay người sang hướng khác "Đúng là không để người ta ăn ngon được mà."
Mấy người còn lại cũng hùa theo, tất cả đều xoay sang hướng khác tránh đi hai vợ chồng nhà này.
Hạ Dương ngại ngùng cười cười, cô liếc nhìn qua Taishi, thấy anh cũng đang nhìn cô, Taishi cười nói "Đừng quan tâm bọn họ, em cứ ăn nhiều vào đi."
Sau giờ nghĩ trưa mọi người lại tiếp tục ra sân khởi động, Taishi có vẻ không nỡ, anh kéo áo khoác lại cho Hạ Dương nói "Có phải ở đây chán lắm không?"
Hạ Dương lắc đầu "Không có." Thật ra ngồi im nhìn mấy người họ tập luyện cũng rất thú vị, trong lúc tập mấy người sẽ ngẫu nhiên mà đùa giỡn với nhau, khiến cô ngồi bên ngoài xem mà cũng vui lây.
Taishi xoa xoa đầu cô nói "Nếu thấy chán thì cứ đi lòng vòng tham quan, khi nào hết giờ anh sẽ tìm em."
Hạ Dương từ chối, cô cũng còn công việc cần phải làm cho xong.
Taishi nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, anh lưu luyến véo mặt Hạ Dương mấy cái, nói "Đợi anh."
Hạ Dương mỉm cười ngọt ngào, cô kéo tay anh xuống gật đầu.
Taishi vừa đi Hạ Dương liền ngồi xuống mở máy tính ra, tiếp tục với công việc của mình.
Taishi vừa ra đến sân đã bị mấy người kia trêu "Sao vậy, không nỡ xa cô vợ bé bỏng của mình sao?"
Taishi cười cười, anh vỗ vai Hiroshi nói "Đừng để ý đến chuyện của tôi nữa, Hiroshi cũng sắp lấy vợ đây này."
Cả nhóm đều ồ lên, tin tức này quả thật còn mới hơn nữa.
Hiroshi đột ngột bị đưa ra làm bia đỡ đạn, anh trực tiếp lườm Taishi "Sao cậu gian manh dữ vậy?"
Mấy người đàn ông trên sân đều cười rộ lên rất vui vẻ, huấn luyện viên cũng hiếm khi không hối thúc họ, ông nghe xong còn liên tục nói chúc mừng với Hiroshi.
Taishi cười cười, anh bước lên bắt đầu màn khởi động tại chỗ.
Từng động tác đều được anh thể hiện thuần thục, Taishi tập trung và chú ý điều chỉnh hơi thở của mình tốt hơn.
Bỗng nhiên động tác của anh khựng lại, đưa mắt nhìn hai người đang đi từ cửa câu lạc bộ vào, cả thân hình đột nhiên khẽ rung.
Một trong hai người đang đi vào chính là Hiroko, người còn lại nếu Taishi nhìn không lầm chính là bố của cô.
Mấy người phía sau có lẽ cũng nhìn thấy, họ liếc nhìn nhau sau đó tiến lại vị trí của Taishi.
Hiroshi vỗ vai Taishi hỏi "Làm sao đây?"
Taishi không trả lời, anh theo quán tính nhìn về phía Hạ Dương, thấy cô vẫn đang tập trung làm việc mới thở ra một hơi.
Hiroko rất nhanh đã đi đến chỗ mấy người họ, cô còn mỉm cười chào hỏi từng người.
Mấy người kia đều lịch sự gật đầu chào lại, nhưng đôi mắt người nào cũng nhìn thoáng qua Taishi.
Taishi vẫn bình tĩnh như cũ, anh bước lên gật đầu với bố Hiroko "Chào bác trai, bác vẫn khỏe chứ ạ?"
Bố Hiroko cười đáp lời "Bác vẫn khỏe, đột nhiên đến đây có phải đã làm phiền các cậu không?"
Taishi lễ phép nói "Dạ không sao đâu ạ, bọn cháu cũng chưa tập chính thức."
Huấn luyện viên bên cạnh cũng vừa hay có việc, ông nói với mấy người Taishi "Hôm nay nghĩ sớm đi, tôi đến văn phòng có việc rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục." Nói xong cũng gật đầu chào bố Hiroko và mọi người mới rời đi.
Hiroko lên tiếng "Bố em mới vừa đến sáng nay, nghe tin mấy anh đang ở đây nên mới muốn đến thăm." Hiroko vừa nói vừa nhìn Taishi mỉm cười.
Taishi không khó chịu ra mặt, nhưng anh cũng không lộ vẻ hòa ái gì.
Hiroko lại nói tiếp, nét mặt còn tỏ vẻ buồn bã "Bố em sắp phải làm phẫu thuật rồi, em muốn dẫn