Tuấn Vĩ ra hiệu gọi người đại diện đang lo lắng trấn an mấy vị khách ngồi phía trước, người đại diện vội vàng bước về phía anh.
Không đợi người đại diện nói, anh đã lên tiếng trước “Trợ lý này của tôi hình như có thể khôi phục được mấy dữ liệu đó.” Vì không chắc lắm nên Tuấn Vỹ mới dùng hai từ ‘hình như’
Nhưng lọt vào tai của người đại diện kia chính là trợ lý của anh rất tài giỏi có thể cứu được vấn đề này, anh ta vội vàng cười nói rồi mời Hạ Dương bước lên trên.
Giọng anh ta cũng khá lớn nên mọi người xung quanh đều chú ý về hướng này, trong đó bao gồm cả Taichi và mấy người nhóm trọng tài.
Thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, Hạ Dương cảm thấy xấu hổ muốn tìm một cái lổ mà chui xuống, nhìn thấy Taichi nhìn mình cô liền cảm thấy hối hận hơn nữa, không biết bây giờ từ chối không lên thì có được không.
Hạ Dương dưới ánh mắt của mọi người bước lên bục phía trên, cô cố gắng nén lại sự ngại ngùng của mình, trao đổi vài câu với kỹ thuật viên sau đó ngồi vào vị trí của anh ta.
Vị trí của Hạ Dương ngồi là phía trên bàn diễn thuyết, là khu vực trung tâm nên hiện tại toàn bộ người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Có người xầm xì vì tò mò không biết cô là ai, cũng có người hỏi người bên cạnh xem mối quan hệ của cô và Tuấn Vỹ, còn mấy người trong ban tổ chức thì lại lo lắng không biết cô có làm được không, tóm lại là âm thanh trong phòng rất huyên náo.
Lòng bàn tay Hạ Dương đổ đầy mồ hôi, cô chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như bây giờ.
Tuấn Vỹ và trợ lý bên dưới cũng rất lo lắng cho cô, nhìn thấy Hạ Dương nhìn mình Tuấn Vỹ liền gật đầu trấn an cô, anh cũng không hi vọng nhiều lắm về việc Hạ Dương có thể làm được, nhưng để cô trải nghiệm cũng là một chuyện tốt.
Nhận được ánh mắt và cái gật đầu cổ vũ của Tuấn Vỹ, Hạ Dương liền nhắm mắt hít sâu vào một hơi rồi thở ra, cô dồn hết sự tập trung của mình vào màn hình máy tính, đôi tay thon dài của cô bắt đầu thao tác, ban đầu còn chậm rãi nhưng sau đó tay cô như có thêm sức mạnh ngày càng thoăn thoắt hơn nữa.
Trên màn hình máy chiếu liên tục nhảy ra những con số và một loạt mã code, các dữ liệu cứ thay đổi liên tục làm cho những người bên dưới nhìn hoa cả mắt, không khí trong phòng có vẻ căng thẳng hơn.
Hiroshi ngồi bên cạnh Taichi lên tiếng nói “Cô nhóc này nhìn còn trẻ vậy mà giỏi ghê.”
Taichi không trả lời Hiroshi mà vẫn theo dõi toàn bộ diễn biến bên trên, anh cũng công nhận năng lực của Hạ Dương, xem ra ấn tượng của cô đối với anh hôm nay khá là tốt.
Taichi chỉ cảm thấy khó hiểu về việc từ hôm qua đến giờ cô nhóc này cứ lén nhìn anh suốt, anh cũng không nhớ là trước đó có gặp cô ở đâu không, thấy cô cứ nhìn lén mình đến khi mình nhìn lại thì cứ cụp mắt rồi cúi mặt xuống, Taichi càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang không hiểu chuyện gì.
Thao tác của Hạ Dương rất nhanh, tầm mười phút sau toàn bộ dữ liệu cơ bản đã được cô khôi phục trở lại, bài diễn thuyết trước đó của Mashaki cũng được cô tìm thấy.
Mấy người trong ban tổ chức thở ra một hơi, ai nấy đều giơ ngón cái khen ngợi cô.
Sau khi đã khôi phục lại hết dữ liệu như ban đầu Hạ Dương cũng thở phào, lúc này cô mới nhìn về phía dưới, khi ánh nhìn của cô chạm vào ánh nhìn của Taichi, cô thấy anh mỉm cười với mình, trong ánh mắt còn có sự tán thưởng.
Tim Hạ Dương như muốn văng ra khỏi lòng ngực, cô vội vàng đứng dậy trả lại vị trí cho mấy người bên ban tổ chức, nói thêm vài câu khách sáo với họ xong cô liền chạy vội về chỗ của mình.
Tuấn Vỹ thấy cô có thể làm tốt như vậy liền cười “Làm tốt lắm, không uổng công anh tin tưởng em.”
Hạ Dương lười nói chuyện với anh, cô đi vào chỗ ngồi của mình rồi cuối thấp đầu, trong lòng như đang có một đàn nai nhỏ nhảy lung tung, miệng cô còn lẩm bẩm “Ngại quá đi.”
Sau đó buổi diễn thuyết lại được tiếp tục, Mashaki bước lên bục phía trên, khi đi ngang qua chỗ Tuấn Vỹ và Hạ Dương anh còn gật đầu cảm ơn.
Từ lúc quay trở lại chỗ ngồi Hạ Dương đã không còn chú ý gì đến xung quanh nữa, cô cứ thất thần như vậy đến khi buổi hội thảo kết thúc.
Đến Tuấn Vỹ và Thế Bảo ngồi hai bên cũng bó tay, quyết định sẽ không chú ý đến cô