Sáng hôm sau Hạ Dương dậy rất sớm, không phải vì cô không muốn ngủ tiếp mà là bụng khó chịu.
Vừa mở mắt ra cảm giác buồn nôn liền ập đến, Hạ Dương vì sợ Taishi thức giấc mà không dám cử động mạnh, cô chỉ có thể cố gắng kiềm nén, từ từ tốc chăn lên mà đi vào nhà vệ sinh.
Thức ăn từ ngày hôm qua đã được tiêu hóa hết, Hạ Dương lúc này chỉ có thể nôn khan, cảm giác muốn nôn mà không nôn được khiến cô càng thêm khó chịu.
Có vẻ tiếng xả nước hơi lớn làm cho Taishi tỉnh giấc, anh nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh, sau đó mới xoa xoa hai mắt mình ngồi dậy.
Vừa lúc này Hạ Dương cũng bước ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cảm giác bức bối tối qua lại lần nữa ùa về, Hạ Dương liền nhìn sang hướng khác, sau đó bước lại mở rèm cửa sổ ra.
Bên ngoài mặt trời cũng vừa ló dạng, có một vài tia nắng nhẹ nhàng rọi vào trong phòng, Hạ Dương mở luôn cửa ban công rồi bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa cô đã không nhịn được mà hắt hơi hai cái, Taishi nhìn thấy vậy vội vàng mang áo khoác ra cho cô.
Anh khoác áo lên sau đó tiến lại ôm lấy cô từ phía sau, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ "Vẫn còn khó chịu sao?"
Hạ Dương không biết anh hỏi cô khó chịu về mặt nào, về tinh thần hay là vì thể xác, bất quá ở phương diện nào cô cũng đều khó chịu hết.
Hạ Dương chỉ khẽ lắc đầu mà không trả lời, ánh mắt cô dần dần nhìn về phía xa hơn.
Taishi hôn nhẹ vào má cô nói " Ngày mai chúng ta trở về nhà nhé?"
Trong lòng khẽ động, cuối cùng cũng có thể trở về nhà, Hạ Dương đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cô khẽ gật đầu với Taishi.
Sáng nay mấy người trọng tài đều phải đến câu lạc bộ để bàn giao việc.
Hạ Dương cùng hai bố con Hiroko ngồi ở quán cà phê gần đó để đợi.
Bụng Hạ Dương không tốt, cô cũng không ăn sáng mà chỉ gọi một cốc sữa ấm.
Hai bố con Hiroko vẫn như cũ, hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Vì hôm nay sẽ đi Odaiba chơi nên Hạ Dương không mang theo máy tính, nhưng vì sợ bị dồn việc nên cô mang theo máy tính bảng của mình cho gọn.
Nhân lúc mấy người kia còn chưa đến, Hạ Dương lấy máy tính ra bản ra bắt đầu xử lý một số việc đơn giản.
Bố của Hiroko tỏ vẻ rất quan tâm, nhìn thấy cô tập trung làm việc ông liền hỏi "Hôm nay vẫn phải làm việc sao?"
Hạ Dương lễ phép nói "Dạ vâng, cháu còn nhiều việc phải xử lý ạ."
"Còn trẻ như vậy đã biết tập trung làm việc rồi.
Lúc con bé Hiroko nhà ta bằng tuổi cháu vẫn còn đang ngửa tay xin tiền bố nó đấy."
Hạ Dương đã quá quen với mấy câu nói kiểu này của ông rồi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì nên cô chỉ cười cho qua mà thôi.
Nói thêm vài câu tán gẫu thì nhóm người Taishi cũng đến, mọi người bắt đầu lên xe đi đến trung tâm Odaiba.
Bởi vì đang diễn ra lễ hội nên ở đây rất đông vui, vừa bước vào đã bị không khí náo nhiệt làm cho choáng ngợp.
Bố của Hiroko đi ở giữa, Taishi và Hiroko mỗi người một bên, ba người vừa đi vừa cười nói với nhau rất vui vẻ.
Tiếp đó là mấy người Mashaki, Yushiro, Konta, Junji, Hạ Dương và Hiroshi, Akanji đi cuối cùng.
Dọc theo đường đi Hiroko luôn miệng nói gì đó, khiến cho người trầm lặng mấy ngày nay là Taishi cũng bật cười, bố của cô ấy hiển nhiên là người vui vẻ nhất, ông vừa chỉ hướng này vừa nhìn sang bên nọ, còn ra hiệu cho hai người trẻ hai bên nhìn theo, quả thật chính là khung cảnh gia đình hạnh phúc.
Trong lòng Hạ Dương âm ỉ đau, mặc dù vậy vẫn phải cố gắng cười, cô không dám tỏ ra là mình không ổn.
Không biết có phải Hiroko cố ý hay không, mà luôn có những cử chỉ thân mật với Taishi ở phía trước, Hạ Dương không dám nhìn nhiều, cô chỉ có thể đưa mắt sang hướng khác, tùy tiện nhìn ngắm.
Hiroshi đi bên cạnh biết cô không vui, anh liền tìm một vài chủ đề để nói chuyện.
"Em có từng tham gia mấy lễ hội như vậy chưa?"
Hạ Dương khẽ lắc đầu "Chưa, đây là lần đầu tiên em tham gia đó."
Akanji đi bên cạnh cũng lên tiếng "Ở Việt Nam có hay tổ chức lễ hội không?"
Hạ Dương gật đầu "Có chứ, nhưng tùy theo vùng miền sẽ có những lễ hội riêng, lễ hội ở Việt Nam cũng rất đông vui."
Hiroshi và Akanji đều cười "Vậy nếu sau này có cơ hội đến Việt Nam em phải giới thiệu cho bọn anh đấy."
Hạ Dương cũng cười "Được thôi, em rất sẵn lòng."
Cả nhóm người vẫn chưa thể vào trung tâm Odaiba, vẫn còn đang đi dạo ở khung đường tổ chức lễ hội bên ngoài,