Hạ Dương gọi điện cho Tuấn Vỹ xong, lại gọi hỏi thăm thêm một vài người bạn thân của mình, cuối cùng mặt trời gần khuất bóng cô mới chậm rãi đi ra khỏi nhà lần nữa.
Hạ Dương cầm theo tài liệu và máy tính của mình đến cửa hàng tiện lợi.
Takeshi vẫn chưa về đến, vậy nên cô không gấp mà mua một gói cơm nắm, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện với chị thu ngân trong cửa hàng.
Nhân viên của cửa hàng tiện lợi có ba người, mỗi người đều làm một ca, cả ba Hạ Dương đều quen biết.
Hiện tại cửa hàng đang đến giờ giao ca, ngoại trừ hai người nhân viên đang bàn giao ca ra còn có ông chủ cửa hàng nữa.
Người này Hạ Dương cũng đã gặp một vài lần, cũng có nói chuyện vài câu nên coi như là có quen biết.
Hôm nay cô đặt biệt nói nhiều hơn mọi ngày, hết hỏi thăm người này lại trêu ghẹo người kia, đến ông chủ cũng bị cô trêu vài câu.
Mấy người họ thấy Hạ Dương đáng yêu, nói chuyện cũng vui, vì vậy đã tặng thêm cho cô vài gói ăn vặt.
Hạ Dương vui vẻ vừa ăn vừa tám chuyện, thẳng đến khi Takeshi về đến cô mới ngưng lại.
Takeshi là khách quen của cửa hàng, ngoại trừ những ngày tăng ca làm thêm giờ ra, ngày nào khi tan làm anh đều sẽ ghé qua đây ăn tối.
Đợi cho Takeshi ăn tối xong, Hạ Dương liền đưa tài liệu cho anh "Mấy cái này em làm xong rồi, ngày mai anh giúp em đem đến công ty nhé."
Takeshi cầm lấy, cảm thán "Sao em giỏi vậy, mấy cái này khó vậy mà em cũng làm xong trước thời hạn.
Haizzz hay là em đến công ty anh làm chính thức đi, với năng lực của em lương chắc chắn sẽ rất cao."
Hạ Dương lắc đầu cười "Không cần đâu, đây là công việc cuối cùng em làm.
Ngày mai anh giúp em xin nghĩ việc luôn nha." nói xong liền đẩy đến một phong thư.
Takeshi kinh ngạc, anh nhìn Hạ Dương "Sao lại nghĩ việc?"
Hạ Dương cười chua xót "Em phải rời khỏi đây rồi."
Không đợi cho Takeshi phản ứng, cô chuyển đến máy tính của anh một file lập trình "Cái này là em làm tặng cho anh, sau này anh dùng nó để soát lỗi lập trình sẽ được nhanh và hiệu quả hơn."
Takeshi sửng sốt, anh mở file ra xem thử, vừa xem vừa há hốc mồm "Cái này mà em cũng làm được?"
Hạ Dương bật cười "Em làm xong lâu rồi, vốn dĩ định tặng cho anh sớm hơn nhưng có vài lỗi cần khắc phục lại, bây giờ cũng coi như hoàn thiện hết rồi." từ lúc cô đến đây tới giờ, có thể nói Takeshi là người giúp cô nhiều nhất.
Anh chàng này là một người cuồng công việc, nhờ có anh mà cô có thể có được công việc, tuy lương không cao nhưng cũng đã giúp cô ổn định được cuộc sống.
Takeshi thở dài, anh tiếc nuối hỏi "Khi nào em sẽ rời đi."
"Ngày mai em sẽ đi."
Takeshi nhíu mày "Sao lại gấp gáp như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hạ Dương lắc đầu "Cũng không hẳn, chỉ là việc cá nhân của em thôi."
Bàn giao hết mọi việc cho Takeshi, Hạ Dương cũng xin nghĩ bên việc phiên dịch, cuối cùng khi về đến nhà cũng hơn tám giờ tối.
Nhìn điện thoại vẫn im lặng như cũ, Hạ Dương thở dài một hơi, cả ngày hôm nay Taishi không hề gọi hay nhắn cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Cô nghĩ có lẽ sau khi gặp lại Hiroko, anh đã không còn tâm trí nào mà quan tâm đến cô nữa.
Hạ Dương không khóc, cô chỉ cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, sau tất cả chỉ đành lựa chọn âm thầm mà rời đi.
Sáng ngày hôm sau Hạ Dương dậy rất sớm, đồ đạc cô cũng đã thu dọn xong từ tối qua.
Hạ Dương chỉ mang hết quần áo của mình đi, những thứ còn lại trong căn nhà, bao gồm cả những thứ Taishi mua cho cô, Hạ Dương đều bỏ lại hết.
Cô ăn mặc kín đáo, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo dày nữa.
Từ lúc sinh non, sức khỏe cô rất yếu, lại rất sợ lạnh, lần nào đi ra ngoài cũng bị Taishi quấn cho kín mít.
Nghĩ đến Taishi, nước mắt Hạ Dương khẽ rơi xuống, cô đưa tay lau vội đi nước mắt của mình, sau đó lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng và một chiếc chìa khóa.
Đây là thẻ mà Taishi đưa cho cô, cô vẫn chưa có cơ hội dùng đến, còn kia là chìa khóa nhà, cô trả lại hết cho anh, hiện tại cũng chỉ có thể ôm một trái tim vỡ tan mà rời đi.
Hạ Dương kéo vali đi ra ngoài, cô đứng giữa sân nhìn ngắm khung cảnh xung quanh một lượt, nhìn cây rẻ quạt kia vẫn