Cuối cùng Tuấn Vỹ không còn cách nào khác, đành nói địa chỉ của Hạ Dương cho Taishi nghe, nhưng vẫn thấp giọng cảnh cáo "Cậu đừng tưởng tôi sẽ tha thứ cho cậu, sau khi nói chuyện xong cậu mau cút về Nhật đi."
Taishi không quan tâm đến những lời thô lỗ của Tuấn Vỹ, biết được địa chỉ của Hạ Dương xong anh liền vội vàng chào tạm biệt ba mẹ cô rồi rời đi.
Ba mẹ Hạ Dương ngớ người, họ hỏi Tuấn Vỹ "Sao nó gấp vậy, không định ở chơi thêm một chút sao?"
Tuấn Vỹ xoa xoa hai mắt đã mỏi nhừ của mình, mặc dù bực bội nhưng vẫn bịa chuyện nói "Chắc là nó vội về dỗ bé Dương rồi."
Nhìn thấy con rể của mình lo lắng cho vợ như vậy, hai ông bà cũng yên tâm, dù sao họ cũng không biết tiếng Anh hay tiếng Nhật, giữ Taishi lại cũng không biết phải nói cái gì.
Hạ Dương xuất viện xong thì về lại nhà Bảo Trân, cô không ngờ đến Tuấn Vỹ mấy ngày trước còn kiên quyết muốn cô ly hôn với Taishi, mấy ngày sau lại đưa địa chỉ cho Taishi đi tìm cô.
Do là cô không biết chuyện gì đã xảy ra nên hiện tại cũng coi như vui vẻ mà hòa nhập với gia đình Bảo Trân, ừm..còn hòa nhập được với Gia Luân nữa.
Taishi không phải là người Việt, lại đi một mình nên thủ tục máy bay đối với anh hơi phức tạp, khó khăn lắm mới bay được đến Đà Lạt thì trời đã tối.
Taishi dựa vào bản đồ trên điện thoại mà xác định phương hướng, lúc muốn thuê xe rời khỏi sân bay lại không biết nói tiếng Việt.
Mấy người tài xế thấy anh là người nước ngoài, dù đã cố gắng giao tiếp với anh nhưng vẫn có chút khó khăn.
Lúc này đột nhiên có một cô gái xuất hiện, cô ấy cũng đi cùng chuyến bay với Taishi, lại biết tiếng Anh nên lúc này tiến lại giúp đỡ.
Taishi nói mình muốn bắt xe đến trung tâm, cô gái này nói mình cũng đang định đến đó nên cho anh đi nhờ xe.
Thấy có người giúp đỡ Taishi liền gật đầu đồng ý, dù vậy lúc đến nơi anh vẫn lấy tiền ra trả lại cho cô gái kia.
Cô gái kia tên là Diễm My, là một cô gái tầm 25 tuổi, thấy Taishi rất đẹp trai, lại có vẻ rất thành đạt, cô ấy liền muốn làm quen.
"Anh đến đây để du lịch sao?"
Taishi tuy rằng hòa ái nhưng vẫn giữ khoảng cách với người khác giới, anh lịch sự nói "Không, tôi đến để tìm người."
Taishi không nói rõ là tìm ai, lại thấy anh không đeo nhẫn cưới, Diễm My đoán anh vẫn còn độc thân nên rất nhiệt tình "Anh muốn đến đâu? Tuy rằng tôi không phải người ở đây nhưng rất thường xuyên lên đây chơi, có nhiều nơi tôi cũng biết."
Taishi lắc đầu "Hiện tại tôi muốn tìm một khách sạn nào đó để ở tạm." Taishi muốn tự mình tìm ra Hạ Dương, huống chi trên bản đồ hiển thị địa chỉ cô ở rất gần trung tâm.
Anh trước tiên tìm một chỗ để dừng chân, đợi đến sáng mai đi tìm cô cũng không muộn.
Nhìn thấy Taishi tuy vẫn hòa ái nhưng có vẻ không muốn làm thân với mình, Diễm My cũng không dám lấn tới, cô chỉ khẽ đề nghị anh ở cùng khách sạn của mình, dù sao khách sạn cô đặt cũng ở trung tâm.
Taishi nghĩ dù gì cũng đi nhờ xe người ta, tuy rằng anh sẽ trả tiền, nhưng trời đã tối, cũng không tiện bắt người ta đưa đi chỗ này chỗ kia.
Suy nghĩ xong Taishi liền gật đầu đồng ý.
Diễm My giúp Taishi phiên dịch cho người quản lý khách sạn, sau đó giúp anh đăng ký nhận phòng.
Do khách sạn khá đông khách nên phòng của Taishi nằm ở tầng trên, còn phòng của Diễm My đặt lại ở tầng dưới.
Nhận xong thẻ phòng, Taishi nói cảm ơn với Diễm My, sau đó mang hành lý của mình đi vào thang máy.
Diễm My nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng dù sao hai người cũng ở cùng khách sạn, cơ hội gặp nhau còn rất nhiều.
Sáng ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng Hạ Dương đã bị Bảo Trân lôi ra khỏi chăn, hôm nay nhà cô sẽ thu hoạch bông cải, tối qua Hạ Dương nói muốn đi cùng nhưng sáng nay lại tham ngủ không chịu dậy.
Bảo Trân vừa gấp chăn vừa nói "Con mèo lười kia, mày nói muốn đi chung mà, sao giờ không chịu dậy?"
Hạ Dương ngáy ngủ nói "Tao đâu biết sẽ phải dậy sớm như vậy đâu."
Bảo Trân bật cười "Không thu hoạch lúc sáng sớm, chẳng lẽ đợi giữa trưa mới ra làm à?"
Nhìn thấy Hạ Dương không tình nguyện ngồi dậy, Bảo Trân lại nói tiếp "À hôm qua anh Gia Luân cũng nói sẽ đến phụ đó."
Hạ Dương gãi gãi đầu tóc rối bù của mình nói "Thì có liên quan gì đến tao?"
Bảo Trân liếc cô "Mấy lần trước có thấy ảnh đến phụ đâu, tự nhiên nay có mày cái hào hứng đòi đến phụ."
Hạ Dương xua tay mặc kệ, cô mắt nhắm mắt mở đi xuống giường.
Bảo Trân bên cạnh cũng không buông tha, cứ ở bên cạnh lải nhải "Mày thật sự không có ý định