Đối diện với ánh mắt lo lắng của Taishi, Hạ Dương cúi đầu, cô thấp giọng nói "Em vẫn chưa suy nghĩ xong." Không phải cô không còn yêu Taishi, chỉ là đã trải qua quá nhiều chuyện, Hạ Dương lo sợ sau khi quay về Nhật sẽ phải một lần nữa đối mặt với những thứ kia, trái tim của cô đã đủ tan vỡ rồi, nếu còn bị tổn thương nữa, cô sợ mình không chịu được.
Taishi nhìn Hạ Dương, trong lòng như có ngàn vạn cây kim đâm vào, nhưng cô đã nói vậy thì anh cũng không thể ép buộc cô, Taishi thở dài nói "Vậy anh ở lại đây với em, khi nào em suy nghĩ xong anh sẽ trở về." Nếu cô đã không đủ lòng tin với anh, thì anh chỉ còn cách ở lại bên cạnh cô, dần dần để cô cảm nhận được sự chân thành của anh.
Hạ Dương khẽ lắc đầu "Không cần đâu, anh còn rất nhiều việc mà.
Em không đáng để anh làm như vậy..."
Taishi đáng gãy lời cô "Sao lại không đáng? Em là vợ anh, anh làm cho em giận thì phải có trách nhiệm dỗ dành em chứ."
Hạ Dương nhìn Taishi "Em không có giận, em chỉ là chưa suy nghĩ thông suốt mà thôi." Trong mối quan hệ này, từ đầu đến cuối Hạ Dương cảm thấy mình như lạc vào sương mù.
Mặc dù Taishi đã từng thổ lộ với cô, nhưng không hiểu sao Hạ Dương lại có cảm giác không chân thật, cô chỉ sợ vén được lớp sương mù kia ra, thì Taishi sẽ biến mất, giống như cảm giác anh chưa từng thuộc về cô vậy.
Taishi biết Hạ Dương suy nghĩ nhiều, nhưng anh không biết phải nói như thế nào với cô.
Taishi nhớ lại trước đó, lần nào anh thổ lộ với cô xong là y như rằng mấy ngày sau lại khiến cô thất vọng cùng tổn thương.
Taishi khẽ thở dài, thôi vậy, nếu đã không nói được thì anh chỉ có thể dùng hành động của mình.
"Gần đây anh cũng không có lịch tham gia trận đấu nào, vừa hay có thể ở lại đây cùng em du lịch.
Anh không hay đến Việt Nam, lần này em có thể làm người hướng dẫn cho anh không?"
Hạ Dương biết không thể từ chối, vì vậy cô đành bất đắc dĩ gật đầu "Thôi được rồi, vậy thì anh cứ ở lại đây chơi đi."
Lúc Taishi và Hạ Dương quay trở lại, gia đình Bảo Trân đã thu hoạch xong số lượng bông cải ngày hôm nay, Chí Khang và Gia Luân còn đang phụ chất mấy giỏ bông cải lên xe.
Nhìn thấy mắt Hạ Dương đỏ, Bảo Trân lườm Taishi một cái, cô hỏi Hạ Dương "Sao rồi?"
Hạ Dương lắc đầu "Không có gì đâu, mấy hôm nay anh ấy sẽ ở lại đây."
Bảo Trân mở to mắt "Nhà tao hết chỗ ngủ rồi đó."
Có vẻ như nghe hiểu được câu nói này của Bảo Trân, Taishi chủ động lên tiếng "Tôi thuê khách sạn ở gần trung tâm rồi."
Hạ Dương gật đầu nói với Bảo Trân "Có gì nói cô chú cho anh ấy ăn cơm ké với."
Có thể do bất mãn với những chuyện Taishi gây ra với Hạ Dương, Bảo Trân nhìn anh không hề thuận mắt, cô lạnh nhạt nói "Không cho, kêu ổng đi ăn ngoài đi."
Hạ Dương nuốt nước bọt, cô cười cười kéo tay Bảo Trân "Thôi mà, ổng trả tiền cơm, với lại ổng cũng ăn ít lắm."
Bảo Trân biết Hạ Dương còn tình cảm với Taishi, cô không khuyên được nên chỉ đành nói "Xảy ra chuyện gì nữa thì đừng có khóc với tao, nói mãi mà mày không chịu nghe."
Hạ Dương cười hề hề, cô biết Bảo Trân quan tâm mình nên không trách "Được rồi, tao biết rồi mà."
Lúc này Gia Luân và Chí Khang cũng bước lại, hai người gật đầu với Taishi một cái coi như chào hỏi.
Gia Luân không biết chuyện của Taishi và Hạ Dương, nghe cô nói Taishi là bạn mình nên Gia Luân cũng không để ý nhiều.
Anh cầm nhánh bông lao vẫy vẫy trước mặt Hạ Dương "Em bị sao mà hai mắt đỏ ké vậy, mới khóc nhè nữa sao?"
Có thể mấy ngày hôm nay đã quen với sự nhiệt tình của Gia Luân, Hạ Dương không phòng bị gì, cũng không để ý đến gương mặt ngày càng trầm xuống của Taishi, cô xua đi nhánh bông lao nói "Anh khóc nhè thì có, em đâu phải con nít đâu."
Gia Luân bật cười "Đúng nhỉ, làm gì có con nít nào bị thất tình."
Hạ Dương lại xù lông, cô giơ tay muốn đánh Gia Luân nhưng anh đã né sang một bên, cuối cùng là hai người diễn tiếp tiết mục người đánh người chạy.
Sắc mặt Taishi rõ ràng đã rất khó coi,