Một tuần trôi qua.
Sáng thứ 2, vào tiết thứ 3, thầy Cao ôm bài thi vào lớp.
Không ít ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào tập giấy ấy.
Vu Chiêu Đệ cũng không ngoại lệ, việc cô quan tâm nhất bây giờ là thành tích của mình.
“Chiêu Đệ, cậu đừng lo lắng quá.
Dù sao thì cậu cũng đứng nhất lớp thôi.” Trịnh Nhã Thu nắm tay Vu Chiêu Đệ, lộ rõ sự căng thẳng.
Thành tích của cô không tốt như Vu Chiêu Đệ.
Bất kể là cấp hai hay cấp ba thì thành tích của Chiêu Đệ vẫn luôn vững vàng ở vị trí thứ nhất, chưa từng có ngoại lệ.
Đó cũng là lý do khiến cô ấy chạy đến ngồi cùng bàn với Chiêu Đệ.
Thầy Cao ra hiệu cho cả lớp im lặng.
Chờ cả lớp yên tĩnh thầy mới mở miệng: “Kì thi đã kết thúc, dù kết quả thi như thế nào thì cũng đã qua.
Nhưng các em cần nhận ra được mình còn yếu kém chỗ nào từ kì thi này.
Chỉ còn 8 tháng, các em phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới thi lên đại học được.
Đề thi môn toán lần này khá khó, lớp ta có rất ít người đạt yêu cầu.
Nhưng có một bạn đạt điểm tuyệt đối, bây giờ thầy sẽ đọc điểm.”
Toán đạt điểm tuyệt đối? Cả lớp đều há miệng kinh ngạc, cùng nhìn về phía Vu Chiêu Đệ, đoán người đó chính là cô.
Vu Chiêu Đệ không làm được câu cuối trong đề, cô không có khả năng đạt điểm tối đa.
Cô lắc đầu với mọi người.
“Lâm Thịnh 150 điểm.
Lâm Thịnh không làm sai câu nào, xem ra bạn Lâm Thịnh trước giờ đang giấu tài.
Sau này bạn nào gặp bài toán khó có thể đi hỏi bạn Lâm Thịnh.
Vu Chiêu Đệ được 108 điểm, cũng rất tốt, thành tích vẫn ổn định, mọi người hãy học tập bạn Chiêu Đệ.
Vương Đạt Trì 101 điểm, Thái Côn 93, Trịnh Nhã Thu 89…”
Thầy Cao đọc điểm 10 bạn đầu tiên, sau đó không đọc nữa mà để tổ trưởng phát bài thi cho mọi người.
Lâm Thịnh nghe thầy Cao đọc điểm, hơi nhíu mày.
Anh biết trình độ giáo dục ở nơi này lạc hậu, như là thầy giáo dạy tiếng Anh nói tiếng Anh nhưng anh không hiểu, khẩu âm quá nặng, chỗ nào cần nhấn nhá cũng không rõ.
Anh cho rằng thành tích của cả lớp sẽ tốt hơn, chí ít sẽ không phân chia thành 2 cực lớn như thế này.
Không ngờ cả lớp chỉ có mấy bạn có kết quả tốt, đề toán lần này không quá khó vậy mà chỉ có bốn người gần gần điểm của anh.
Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao khi nãy thầy giáo lại nói bọn họ phải cố gắng thi lên đại học mà không phải là thi đậu đại học.
Bởi vì đối với đa số bạn học trong lớp này thì khả năng thi đậu đại học là không lớn.
Chẳng trách bình thường có người sẽ chạy đến hỏi bài Vu Chiêu Đệ, có lẽ là chỉ có cô mới miễn cưỡng thi đậu được.
Lúc thầy Cao chữa bài thi, thỉnh thoảng sẽ có bạn học quay xuống nhìn Lâm Thịnh, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Sao có thể không ngưỡng mộ, điểm tuyệt đối đó, chưa từng có ai thi được điểm tuyệt đổi cả.
Lâm Thịnh bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.
Lâm Thịnh mặc kệ ánh mắt của mọi người.
Hôm qua anh nói chuyện với bạn học cũ đến tận khuya, bây giờ hơi buồn ngủ.
Anh gục đầu xuống bàn ngủ.
Học bá thực sự là học bá, cơ bản là không cần nghe giảng.
Các bạn trong lớp nghĩ thầm.
Vu Chiêu Đệ cũng khiếp sợ như mọi người.
Cô không ngờ thành tích của Lâm Thịnh lại tốt như vậy.
Từ trước đến giờ không ai đứng trước cô, vì thế cô không có ai để so sánh.
Cô vốn nghĩ với kết quả của mình có thể thi đậu được một trường đại học lớn, nhưng hôm nay cô mới nhận ra, thành tích của mình tốt lắm cũng chỉ mới có thể đậu đại học mà thôi.
Người tài có người tài hơn, có thể thành tích của cô còn chưa được xếp hạng toàn thành phố, nói gì đến toàn tỉnh hay toàn quốc.
Bình thường không có mạng nên cô chỉ có thể biết tin tức bên ngoài thông qua dăm ba lời kể của mọi người.
Bây giờ cuối cùng cô mới hiểu rõ câu nói: “Tầm nhìn quyết định trình độ.”
Suốt cả buổi sáng, Vu Chiêu Đệ đều chỉ suy nghĩ phủ định bản thân.
Thầy cô ở đây không giúp được gì cho cô cả, lắm khi cô đi hỏi bài mà thầy giáo cũng không trả lời được.
Bọn họ đều chỉ qua loa cho xong chuyện khiến cô thất vọng đi về.
Cô nhất định phải thi đậu được vào một trường đại học tốt, học phí trường công rẻ hơn nhiều so với các trường tư.
Mà bây giờ người duy nhất có khả năng giúp cô chỉ có Lâm Thịnh.
Anh đến từ thành phố lớn, hiểu rõ bên ngoài hơn cô rất nhiều.
Nhưng dựa vào cái gì mà anh phải giúp cô? Vu Chiêu Đệ