Lâm Thịnh đợi ở ngoài gần một tiếng mà Vu Chiêu Đệ vẫn chưa ra.
Anh không khỏi lo lắng đi qua gõ cửa, nhẹ nhàng gọi: “Chiêu Đệ, anh và bà nội đã nấu cơm xong rồi, chờ em ra rồi mình cùng nhau ăn.”
Im lặng mười mấy giây mới có tiếng nói truyền ra.
“Em ra ngay đây.”
Khoảng một phút sau, Vu Chiêu Đệ mặc quần áo của anh đi ra ngoài.
Tay áo và ống quần bị xắn lên vài vòng, quần áo rất rộng như bao phủ cả người cô, tóc vẫn còn ướt sũng đang nhỏ nước.
Lâm Thịnh nhìn vào vết thương đã trắng bệch ở cổ tay cô.
Hẳn là đã bị ngâm trong nước rất lâu, vết thương ở cổ chân cũng như vậy.
Còn cô thì vẫn luôn cúi đầu xuống không ngẩng lên.
“Vết thương cần được xử lý.
Anh đi lấy thuốc, em ra ngồi với bà nội nhé.
Bà nội mấy ngày nay không gặp em nên cứ nhắc mãi.”
Vu Chiêu Đệ ngồi cạnh bà Lâm trên ghế gỗ lim dài.
Bà Lâm chỉ nhẹ nhàng cầm tay cô, không hỏi điều gì.
Lâm Thịnh cầm thuốc đến, nâng tay cô lên: “Đừng động, cố chịu một chút.”
Vu Chiêu Đệ nhẹ ừ.
Xử lý vết thương xong cũng đã là nửa giờ sau.
Ba người cùng ngồi ăn trên bàn cơm.
Vu Chiêu Đệ đã mấy ngày không được ăn no nên ăn liền 3 bát.
Lâm Thịnh và bà nội thấy cô ăn thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Mới vừa cơm nước xong thì tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến.
Cả người Vu Chiêu Đệ cứng đờ, chắc chắn là bố mẹ cô đến bắt người.
Ánh mắt cô trở nên hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Lâm Thịnh.
Ánh mắt ấy như người đang chết chìm cố gắng bắt lấy cây gỗ duy nhất, tràn ngập bất lực.
Lâm Thịnh cười với cô: “Ăn xong thì lên lầu ba, không cần xuống đây.
Phòng của anh là phòng thứ nhất bên tay trái, em có thể đi vào, muốn xem gì cũng được.
Còn lại để anh giải quyết, tin tưởng anh.”
Nụ cười của anh đặc biệt có thể khiến sự hoảng loạn luống cuống trong lòng cô trở nên bình tĩnh.
Cô gật đầu.
Lâm Thịnh đứng dậy đi ra ngoài.
Trước cửa nhà là Vu Quốc Tường, Giang Tú Lệ và một đám người đứng hóng chuyện.
Lâm Thịnh vừa mở cửa thì Vu Quốc Tường liền cố gắng xông vào.
Lâm Thịnh đưa tay ra chặn cửa, từ trên cao liếc nhìn bọn họ: “Nhà tôi không chào đón các người, mau cút đi xa vào!”
Vu Quốc Tường cười lạnh: “Thằng nhãi họ Lâm kia, đây là chuyện riêng của nhà tao.
Tao khuyên mày tốt nhất hãy tránh ra.
Con gái tao đang ở bên trong, mày bảo nó ra đây.”
Ông ta vừa nói xong thì quả đấm của Lâm Thịnh đã nện đến trên mặt.
Vu Quốc Tường bị đánh đến ngốc, lảo đảo lui về phía sau.
Những người vây xem há hốc miệng kinh ngạc, không thể tin nổi hình ảnh trước mắt.
Thằng nhóc nhà họ Lâm này cũng quá ngang ngược rồi.
Vu Quốc Tường sau khi ổn định lại kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Thịnh.
Đã hơn năm mươi tuổi đầu rồi mà còn bị một thằng nhãi rah mười mấy tuổi đánh, hơn nữa còn bị đánh trước mặt bao nhiêu người, ông ta biết giấu mặt vào đâu!
Ông ta muốn đánh lại, nhưng chân của Lâm Thịnh nhanh hơn đã đá vào đầu gối ông ta.
Giang Tú Lệ muốn xông lên giúp nhưng dường như Lâm Thịnh đã phát điên.
Ai đến kéo anh anh sẽ đánh người đó.
Nhất là Vu Quốc Tường, bị đánh vô cùng