Edit: Mộ
“Em trai mày bảo mày đang yêu đương với thằng nhóc nhà họ Lâm?”
Giang Tú Lệ hỏi một cách gọn gàng và dứt khoát.
Chỉ cần yêu đương là cả làng đều biết, trên cơ bản nó cũng giống như kết hôn, khi kết hôn phải có sính lễ cho nhà mẹ đẻ.
Vu Chiêu Đệ liếc mắt nhìn Vu Thành Tài, sau đó cô mới nói: “Không phải, bọn con chỉ là bạn học.”
Giang Tú Lệ à một cái, không ép hỏi cô nữa.
Dù sao cũng có liên quan đến Lâm Thịnh, bà cũng không muốn chồng bà thất nghiệp.
Chiều hôm sau, lúc Vu Chiêu Đệ từ trường ra chợ mua đồ ăn, mấy chú thím bán đồ ăn thi nhau trêu chọc cô: “Đây không phải con dâu nhà họ Lâm sao, Chiêu Đệ à cháu thật có phúc.”
Vu Chiêu Đệ giả vờ không nghe thấy nhanh chóng chọn đồ mình cần mua sau đó bỏ đi.
Mấy người trong thôn có một truyền mười, mười truyền một trăm, thỉnh thoảng Vu Chiêu Đệ và Lâm Thịnh cùng đi trên đường, họ sẽ trêu chọc hai người.
Lâm Thịnh tỏ vẻ không có gì bất thường, mặc cho họ đùa cợt.
Dần dần Vu Chiêu Đệ cũng học được cách xem nhẹ ánh mắt và sự đùa cợt của người khác, thứ quan trọng nhất bây giờ là thi đại học.
Trong buổi học hôm thứ hai, lão Cao bảo thứ bảy tuần này, nhà trường tổ chức cho học sinh cấp ba đến bệnh viện thị trấn kiểm tra sức khỏe, chi phí là 120 tệ, bảo Vương Đạt Trì thu đủ trước thứ sáu.
Nhắc đến chuyện kiểm tra sức khỏe, cả lớp lập tức hò hét ầm ĩ.
“Chiêu Đệ, cậu còn tiền không?” Trịnh Nhã Thu thì thầm hỏi Vu Chiêu Đệ.
Sắp thi đại học rồi, có rất nhiều chi phí linh tinh, hơn nữa Chiêu Đệ lại mua hai quyển sách tham khảo nên chắc hẳn hết tiền rồi.
Vu Chiêu Đệ cười khổ.
Cô thực sự không có tiền mà cô còn muốn dùng tiền tiết kiệm để trả cho Lâm Thịnh nên tạm thời không muốn động đến nó.
Nhưng cũng may gần đây cô xin tiền Vu Quốc Tường ông ta đều cho cô, có lẽ lời uy hiếp của Lâm Thịnh có tác dụng rồi.
Giữa trưa cô về nhà xin tiền Giang Tú Lệ trước, mặc dù bà ta tỏ vẻ không tình nguyện nhưng vẫn cho cô tiền.
Chẳng qua Vu Thành