Ninh Vũ Huyên lôi kéo Lâm Miêu đến tiệm gà rán.
Cô ta giả bộ không nhìn thấy Vu Chiêu Đệ, hai tay đặt trên quầy: “Anh đẹp trai, em muốn mua một phần Hambuger, một phần khoai tây chiên.”
“Được, chờ một lát.”
Lâm Thịnh quay lại gói một phần Hambuger và một phần khoai tây chiên cho hai người.
Lúc anh đưa đồ cho Ninh Vũ Huyên thì cô ta cố ý chạm khẽ ngón tay vào lòng bàn tay anh.
“Tổng cộng 15 tệ, quét mã phải không?”
Ninh Vũ Huyên lấy thẻ sinh viên đặt lên máy quét, không có ý định rời đi mà tiếp tục nói: “Anh đẹp trai, để thuận tiện thì cho em xin phương thức liên lạc đi, tài khoản QQ hoặc số Wechat chẳng hạn?”
Vu Chiêu Đệ bên cạnh trở nên trong suốt, cúi đầu im lặng làm việc.
“Tôi không có điện thoại, nhưng các cô có thể add Wechat của ông chủ, quét một cái là được, trả tiền bằng điện thoại cũng rất tiện.” Lâm Thịnh chỉ mã QR được dán trên tường, nói.
Sắc mặt Ninh Vũ Huyên hơi thay đổi, nhìn về phía Vu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, hai ngày nữa sẽ có buổi liên hoan với đàn anh đàn chị năm tư, cậu có đi không?”
Sau khi nói xong cô ta lại nói với Lâm Thịnh: “Xin lỗi, nãy em chưa nói.
Chiêu Đệ là bạn cùng phòng của bọn em, hai người biết nhau phải không.
Anh đẹp trai, anh cũng đi cùng đi, kết giao thêm nhiều người bạn mới.”
“Bạn cùng phòng? Bạn cùng phòng đó hả?” Lâm Thịnh nhìn Vu Chiêu Đệ bên cạnh, dường như muốn hỏi đây có phải là bạn cùng phòng gian lận hôm trước không.
Vu Chiêu Đệ ngước mắt, nói cô sẽ đi.
Dù sao đàn anh đàn chị năm tư có cả Hứa Anh Mai.
Hai người đều không muốn đáp lại cô, Ninh Vũ Huyên cảm thấy hết hứng thú liền kéo Lâm Miêu rời đi.
Hơn 10h tối, Ninh Vũ Huyên và Lâm Miêu đến nhà tắm.
Cô ta chỉ vào rèm che, trào phúng: “Cả nhà tắm chỉ có cậu ta phải che rèm, giống như sợ người khác nhìn thấy vậy.
Hay là chúng ta kéo rèm xuống xem cậu ta phản ứng như thế nào nhé?”
Ninh Vũ Huyên càng nghĩ càng hưng phấn, vội vã muốn kéo rèm xuống.
Lâm Miêu nhíu mày, kéo cổ tay cô ta: “Vũ Huyên, đừng làm quá.
Chiêu Đệ không làm sai gì cả, cậu cũng nên bỏ qua cho cậu ấy.”
Ninh Vũ Huyên hiển nhiên không chịu bỏ qua.
Cô ta bị trượt môn, bị ghi lỗi, tất cả là do Vu Chiêu Đệ.
“Cậu ở phe tớ hay phe cậu ta thế? Lâm Miêu, chúng ta mới là bạn bè, lẽ nào cậu định làm bạn với con nhỏ nhà quê đó hả.
Nếu như hôm nay cậu cản tớ thì hai ta cũng không còn bạn bè gì nữa.”
Lâm Miêu không muốn làm mất lòng Ninh Vũ Huyên, im lặng thả tay cô ta ra.
Ninh Vũ Huyên rón rén đi đến chỗ Vu Chiêu Đệ, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy.
Cô ta cười nhếch miệng, giả bộ ngã sấp xuống, rèm bị cô ta kéo ra.
Vu Chiêu Đệ quay lưng ra ngoài.
Cô nghe thấy tiếng động phía sau liền lập tức cầm quần áo lên che người, trừng mắt nhìn Ninh Vũ Huyên.
Cô gái này có bệnh hả?
“Xin lỗi nhé, sàn nhà trơn quá!”
Nói một câu xin lỗi qua loa liền đi mất.
Vu Chiêu Đệ một tay cầm quần áo, một tay kéo lại rèm.
Sau khi che kín không gian xung quanh, cô im lặng đứng ở nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt chợt trở nên vô cùng sợ hãi.
Khoảng hai phút sau cô mới tiếp tục tắm rửa, chà lau làn da lặp đi lặp lại.
…
Bởi vì đàn anh đàn chị năm tư có thể sẽ không còn ở trường trong học kì tới nên Thạch Thiên Hạo nói bọn họ sẽ mời anh chị một bữa cơm.
Hôm liên hoan, lúc Vu Chiêu Đệ đến nơi thì Hứa Anh Mai đã đến, đang đứng ở