“Chiêu Đệ, cô phiên dịch tài liệu về bản quyền sáng chế bằng tiếng Anh này nhé, sau khi dịch xong thì đưa cho tôi.
Những từ chuyên ngành trong đó cần phải dịch chính xác, yêu cầu cụ thể thì tôi đã gửi mail cho cô rồi, ngày kia gửi lại cho tôi.”
Tổ trưởng Dương Thiên Lỗi đặt một sấp tài liệu tiếng Anh lên bàn cô, giao việc.
Vu Chiêu Đệ vừa mở mail mà anh ta gửi, chưa kịp nhìn đã vội vàng đồng ý.
Dương Thiên Lỗi vừa đi, Viên Nghệ Đồng liền hỏi cô tối nay có đi ăn chung không, mấy người trong tổ đang hẹn sau khi tan làm sẽ cùng đi ăn.
“Đi ăn ở đâu?”
“Có lẽ là đến quán lẩu ở cạnh công ty, cậu có đi không?”
Vu Chiêu Đệ suy nghĩ.
Dù sao cô cũng không có việc gì, vì vậy gật đầu.
Sau khi tan làm, Viên Nghệ Đồng, cô, 3 đồng nghiệp nam và thêm cô bạn gái của 1 đồng nghiệp nam trong đó – cũng làm ở bộ phận nhân sự trong công ty, cả thảy là 6 người đi đến quán lẩu.
Sau khi vào quán lẩu, cả nhóm ngồi trên tầng hai.
Vu Chiêu Đệ ngồi cạnh Viên Nghệ Đồng, nói chuyện vui vẻ với mấy đồng nghiệp khác.
“Chiêu Đệ, có phải cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi người đại diện phát minh không, chuẩn bị thế nào rồi?” Viên Nghệ Đồng hỏi cô.
“Đúng vậy, tớ nghe nói tỷ lệ thông qua của cuộc thi này rất thấp, lại còn yêu cầu có kiến thức pháp luật nữa.
Tớ khá yếu về phương diện này nên cũng chỉ thử vận may thôi.” Vu Chiêu Đệ nói đúng sự thật.
Nhân viên lên đồ ăn rất nhanh, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.
Nói chuyện một lúc thì nói đến việc có bạn trai bạn gái hay không, Viên Nghệ Đồng đụng cô: “Chiêu Đệ, có phải cậu chưa có bạn trai đúng không? Công ty mình có nhiều chàng trai tốt như vậy mà cậu không ưng được ai hả?”
Những đồng nghiệp khác đều nhìn về phía cô.
“Tớ có rồi, bạn trai tớ ở nơi khác.”
Vấn đề này đã bị hỏi quá nhiều lần.
Ban đầu cô sẽ nói là không có, nhưng mọi người lại hỏi cô rằng vì sao không có bạn trai, còn vô cùng nhiệt tình muốn giới thiệu cho cô, muốn cô xem mắt với một người đàn ông không hề quen biết.
Cô không biết cách từ chối như thế nào, sau này cô thẳng thắn nói dối rằng đã có bạn trai đang ở nơi khác, bớt đi được rất nhiều phiền phức.
Cô vừa nói xong, Viên Nghệ Đồng liền ra hiệu cho cô quay đầu lại xem.
Cô vừa quay đầu lại, đồng tử co lại, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Tổ trưởng Dương Thiên Lỗi của bọn cô đang đi cùng với Trịnh Nhã Thu lên trên tầng.
Trịnh Nhã Thu kéo tay Dương Thiên Lỗi, hai người đi từ tầng 2 lên tầng 3, sau đó khuất dần sau cánh cửa.
“Cái này…” Vu Chiêu Đệ không thể tin nổi mở miệng, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người đều biết? Anh Lỗi đã kết hôn rồi mà đúng không?”
Viên Nghệ Đồng làm ra vẻ cô chưa trải sự đời: “Bọn tớ đều biết mà.
Kết hôn rồi thì sao chứ, đàn ông ấy mà, bản tính khó dời.
Anh ta từng đưa cô gái này đến đây ăn cơm nhiều lần rồi, người trong tổ bọn mình đều biết.
Có lẽ cũng chỉ có cậu không để ý đến chuyện bên ngoài mới không biết thôi.
Vợ anh ta không ở đây, không quản được, dù có biết thì có lẽ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi, ai bảo anh ta có tiền chứ.
Có đợt anh ta còn cặp kè với một cô gái nhỏ hơn mình 18 tuổi, mặt mũi cũng bình thường nhưng được cái trẻ trung.
Dù sao thì đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì.”
Đồng nghiệp nam ngồi đối diện vội vàng nói: “Cô nương Viên Nghệ Đồng à, cô đừng có mà vơ đũa cả nắm như vậy chứ, ít nhất có bọn tôi luôn luôn một lòng một dạ đó.”
Viên Nghệ Đồng khoác vai Vu Chiêu Đệ: “Vậy mới nói, yêu xa không tin được đâu.
Cậu và bạn trai không gặp được nhau, anh ta có làm cái gì cậu cũng không biết được.
Chiêu Đệ, cậu phải để ý kĩ vào.”
Vu Chiêu Đệ còn đang khiếp sợ chưa tỉnh táo lại, không nghe được Viên Nghệ Đồng nói gì.
Cô kinh hãi không phải vì Dương Thiên Lỗi mà là vì Trịnh Nhã Thu.
Cô bỗng không muốn ăn nữa, sợ Trịnh Nhã Thu đột nhiên xuống lầu sẽ nhìn thấy mình.
Vì vậy cô tìm một cái cớ rồi rời đi, nhờ Viên Nghệ Đồng lát nữa thanh toán hộ mình.
Cô sẽ chuyển tiền ăn lại qua Wechat cho cô ấy sau.
Lúc đi bộ, Vu Chiêu Đệ vẫn còn hoảng hốt.
Cô muốn gọi điện cho Trịnh Nhã Thu nhưng lại không biết nên nói gì.
Cô về đến nhà đã là 9h tối, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lữ Hưng Phàm cởi trần, ngồi trên ghế gọt táo.
Lữ Hưng Phàm không ngờ Vu Chiêu Đệ về bất ngờ như vậy.
Anh ta cũng mới vừa về, Hứa Anh Mai còn chưa về nhà.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, cộng thêm bốn phía của căn phòng này đều là nhà cao tầng nên không có gió vào được, rất nóng.
Vì vậy anh ta mới cởi áo ra, không ngờ lại bị Vu Chiêu Đệ nhìn thấy, hơi xấu hổ.
Vu Chiêu Đệ gật đầu với anh ta rồi về phòng mình, đóng cửa lại.
Cô để túi xách lên bàn, sau đó nằm lên giường, cả người mệt mỏi.
Xem ra cô cần phải thuê phòng mới rồi, quan hệ của Hứa Anh Mai và Lữ Hưng Phàm đã ổn định hơn, hai người họ ở cùng nhau sẽ thích hợp hơn là ba người cùng ở chung.
Khi cô tốt nghiệp đến thành phố Tấn thì Hứa Anh Mai đã ở bên Lữ Hưng Phàm.
Nếu không phải vì cô thì Hứa Anh Mai có lẽ đã ở chung với Lữ Hưng Phàm rồi.
Bởi vì cô đến nên chị ấy mới không thuê chung phòng với bạn trai, cô không thể cứ mãi làm phiền Hứa Anh Mai như vậy được.
Vu Chiêu Đệ nằm trên giường nghĩ ngợi sau đó ngồi dậy mở máy tính, bắt đầu tìm phòng trên mạng.
…
Ngày tháng cứ thế thôi qua, chẳng mấy mà đã sắp bước sang tháng 8.
Vào mỗi thứ Bảy và Chủ Nhật, Vu Chiêu Đệ đều đi xem phòng ở với người môi giới bất động sản.
Đa số chỉ là bên cò cho thuê nhà chứ không phải chủ hộ, cô nói với bên môi giới là mình muốn