Edit: Mộ
Diệp Văn: “Mười phút nữa, ở phòng chiếu số ba.”
Vu Chiêu Đệ thật sự muốn biết nếu bây giờ mình mua vé số thì có trúng luôn không.
Lần đầu tiên đi xem phim với Đỗ Hạo Vũ đã gặp ngay Diệp Văn với Lâm Thịnh.
Bây giờ cô phải tiếp xúc với Diệp Văn nhiều hơn trong công việc, quan hệ của họ cũng khá hài hòa nhưng không thể coi là bạn, cùng lắm thì là đồng nghiệp với nhau.
Cô thích tính tình hào phóng và sáng sủa của Diệp Văn.
Lâm Thịnh và Diệp Văn thực sự rất xứng đôi.
Cô và Đỗ Hạo Vũ vào phòng chiếu phim trước.
Đỗ Hạo Vũ chọn chỗ ở hàng phía sau.
Vu Chiêu Đệ thấy Diệp Văn và Lâm Thịnh ngồi trước mặt họ.
Phòng chiếu phim vẫn còn ánh sáng, cộng thêm vị trí của họ khiến cô thấy rõ góc nghiêng của Lâm Thịnh.
“Em không sao chứ?” Đỗ Hạo Vũ thấy Chiêu Đệ không nói gì, cảm xúc cũng là lạ nên anh hỏi một câu.
Vu Chiêu Đệ lắc đầu.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên của rạp chiếu phim tắt đèn, phòng chiếu phim chìm vào bóng tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình phía trước.
Vu Chiêu Đệ ôm hộp bắp rang, tập trung nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại đẩy bắp rang sang chỗ Đỗ Hạo Vũ.
Hai tiếng rưỡi trôi qua rất nhanh, nhất là với những người đắm chìm trong kịch bản phim.
Chẳng mấy chốc bộ phim đã kết thúc.
Vu Chiêu Đệ gạt nước mắt ở khóe mi.
Khi đèn vừa bật sáng cô và Đỗ Hạo Vũ cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim.
Đỗ Hạo Vũ đưa cô về khu La Dương.
Lúc đến dưới lầu, anh đặt một nụ hôn lên trán cô.
…
Sáng thứ sáu, Vu Chiêu Đệ qua bên kia tìm Đỗ Hạo Vũ.
Không thể để anh chạy đi chạy lại suốt được.
Cô đến công ty của Đỗ Hạo Vũ nhưng có vẻ anh vẫn còn bận.
Lúc người khác nghỉ ngơi cũng là lúc anh bận nhất.
Phòng làm việc của anh không lớn nhưng bên ngoài có một bãi cát rất rộng, cộng thêm mấy chiếc xe chở hàng to đang ngừng đỗ.
Đỗ Hạo Vũ bảo cô đến phòng làm việc của anh, sau đó đi bàn giao công việc với đồng nghiệp.
Cô đợi gần hai mươi phút anh mới quay lại.
“Thật xin lỗi, hôm nay anh hơi bận.”
“Không sao.
Anh có việc thì cứ làm đi.
Không cần để ý đến em đâu.”
“Anh làm xong rồi.
Anh bảo người ta đi mua đồ ăn, sẽ đến ngay thôi.” Đỗ Hạo Vũ giữ vai Chiêu Đệ, hôn lên má cô.
Anh bỗng nhớ đến một việc: “Mấy hôm nay Trịnh Nhã Thu cứ nhắn tin cho anh.
Cô ấy hẹn anh để nói chuyện nhưng anh không quen cô ấy nên bảo cô ấy nói với em rồi em chuyển lời lại cho anh.
Cô ấy có tìm em không?”
Vu Chiêu Đệ nhíu mày.
Trịnh Nhã Thu tìm Đỗ Hạo Vũ làm gì.
“Cô ấy không tìm em sao? Lạ thật, anh tưởng cô ấy có việc gấp.”
Đúng lúc cấp dưới của Đỗ Hạo Vũ mang cơm hộp đến cho họ thì đề tài này cũng kết thúc.
…
Ở một nơi khác.
Giang Tú Lệ trốn trong nhà.
Bên ngoài là tiếng phá cửa ầm ầm.
Vu Quốc Tường ngồi trên sô pha, không nói tiếng nào.
“Ông nghĩ cách gì đi.” Giang Tú Lệ sốt ruột bảo.
Mấy hôm trước, Vu Thành Tài lái xe máy ra ngoài đâm phải người ta.
Bây giờ người ta vẫn đang nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại, cũng không biết tình hình thế nào.
Người nhà bị hại muốn bọn họ bồi thường ba mươi vạn.
Bọn họ làm gì có ba mươi vạn.
Bọn họ cũng không nỡ bán nhà.
Hôm trước vừa đưa cho họ ba vạn nhưng những người đó vẫn không hài lòng, cứ la hét đòi tiền.
Nếu không cho họ sẽ đánh Vu Thành Tài tàn phế.
Bọn họ chỉ có một đứa con trai bảo bối này, Giang tú Lệ cho Vu Thành Tài một khoản tiền, bảo nó đến nhà em mình tránh gió.
Vu Quốc Tường cũng không bình tĩnh được nữa.
Chỉ vì chuyện này mà đám người kia đến tận xưởng của ông ta làm loạn.
Thậm chí bây giờ ông ta còn không thể làm việc được nữa.
Cũng may ông ta sắp về hưu rồi nên yêu cầu của xưởng với mình cũng dần dần hạ thấp, cho ông ta nghỉ vài ngày để xử lý chuyện gia đình.
Tiếng đập cửa càng ngày càng vang vọng.
Trái tim của Giang Tú Lệ ngập tràn sự sợ hãi, bà ta sợ những người đó phá cửa rồi xông thẳng vào nhà.
“Vu Quốc Tường, ông mau nghĩ cách đi, không thể để họ cứ phá cửa nhà chúng ta như thế được.”
Vu Quốc Tường trừng mắt với bà ta: “Còn cách gì nữa? Họ chỉ muốn vòi tiền, bà cho họ tiền chẳng phải là xong sao.
Bây giờ bà bảo người nhà bà mang tiền