Edit: Mộ
Vu Chiêu Đệ lùi lại một bước, đề phòng Giang Tú Lệ ôm lấy đùi mình.
Viên Nghệ Đồng nhìn cô mà thấy khó xử.
Cô ấy không biết phải làm sao bây giờ.
Bố mẹ của Chiêu Đệ có vẻ rất khó đối phó.
Lâm Thịnh vượt lên trước những người vây xem.
Anh đứng trước mặt Chiêu Đệ và lạnh lùng nói: “Thả tay ra.”
Cổ tay của Vu Chiêu Đệ bị móng tay của Giang Tú Lệ cào ra vết đỏ.
Giang Tú Lệ và Vu Quốc Tường không ngờ sẽ gặp Lâm Thịnh ở đây.
Kể từ khi họ nghe tin về vụ tai nạn máy bay của bố mẹ Lâm Thịnh, căn biệt thự của nhà họ Lâm ở Kiến Tân đã bỏ trống một khoảng thời gian rất dài.
Lâm Thịnh chỉ về vào ngày giỗ của bà, sau đó lại đi luôn.
Bảy năm trước, dáng vẻ Lâm Thịnh hung hăng đánh Vu Quốc Tường vẫn còn in sâu trong ký ức của họ.
Trong mắt Giang Tú Lệ lóe lên một chút sợ sệt nhưng bà ta nghĩ có nhiều người như thế Lâm Thịnh sẽ không dám làm gì bà ta đâu, thế là bà ta tiếp tục túm tay Chiêu Đệ.
“Đứa con trai đáng thương của tôi ơi…” Giang Tú Lệ lại tiếp tục gào khóc nhưng vẫn liếc xem Lâm Thịnh làm gì.
Lâm Thịnh đá thẳng vào giữa khiến Giang Tú Lệ sợ hãi và vội vàng buông tay.
Bởi vì bà ta đang quỳ nên ngả về phía sau, tí nữa thì ngã ngửa.
Bà ta phải ôm chặt Vu Quốc Tường ở bên cạnh mới ổn định được cơ thể.
Nếu cú đá đó nện trúng thì chắc chắn bà ta sẽ gãy xương luôn.
Lâm Thịnh chỉ tay vào Vu Quốc Tường: “Nếu các người lại dám tìm cô ấy nữa, có tin tôi bảo người ta đánh gãy chân Vu Thành Tài không!”
Giang Tú Lệ toát mồ hôi lạnh, bà ta yếu ớt phản bác: “Cậu… Đó là phạm pháp.”
“Bà thử nhìn xem tôi có phải ngồi tù không!” Lâm Thịnh liếc quanh một vòng, dừng lại trên người hai tên bảo vệ: “Mấy người làm ăn cái kiểu gì đấy, có phải mấy người không phận sự cũng có thể bước vào tòa nhà của mấy người không?”
Hai bảo vệ lập tức kéo Vu Quốc Tường và Giang Tú Lệ ra ngoài.
Những người hóng hớt vấp phải ánh mắt của Lâm Thịnh cũng lần lượt tản ra, cần lên tầng thì lên tầng, cần đi ăn cơm thì đi ăn cơm, chưa đến mười giây đại sảnh đã rộng rãi hơn nhiều.
Chỉ còn Chiêu Đệ, Viên Nghệ Đồng, Lâm Thịnh và ba lễ tân.
“Em cứ đứng ngây ra đấy để họ bắt nạt à.” Lâm Thịnh dùng giọng điệu chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Anh cứ tưởng Chiêu Đệ không liên lạc với đám người nhà chỉ khiến người ta bực bội kia nữa.
Vu Chiêu Đệ khẽ cười, cô ngước mắt nhìn anh: “Nếu em nói em muốn giết họ thì sao?”
“Anh đưa dao cho em, giúp em dọn sạch hậu quả.”
Lâm Thịnh định nói gì nữa nhưng những giọt lệ trên khóe mi của Chiêu Đệ đã lăn dài xuống đất.
Cảm xúc của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô không nói chuyện với Lâm Thịnh nữa mà để Viên Nghệ Đồng đỡ mình đến toilet ở tầng một.
Lâm Thịnh không theo họ mà ra khỏi tòa nhà.
Giang Tú Lệ và Vu Quốc Tường vẫn chưa chịu đi.
Họ vừa thấy Lâm Thịnh ra đã giải vờ như không thấy anh rồi biến mất ở chỗ ngoặt.
“Chiêu Đệ, cậu không sao chứ?” Viên Nghệ Đồng gõ vách ngăn của toilet.
Chiêu Đệ đã vào đó mười phút rồi nhưng không có tiếng động nào hết.
Cô ấy lo cô xảy ra chuyện.
Vu Chiêu Đệ mở cửa và bước ra với khuôn mặt tái nhợt.
Cô bảo không sao cả.
Viên Nghệ Đồng lên lầu với cô, để cô ngồi xuống rồi mới đến phòng nghỉ rót cho cô cốc nước.
Sau khi cô ấy trở lại đã không nhịn được hỏi: “Chiêu Đệ, cậu thực sự không muốn làm chuyện điên rồ gì chứ?”
“Không đâu, tớ chỉ nói linh tinh thôi.
Cậu đừng bận tâm, tớ muốn yên tĩnh một mình một lát.”
Các đồng nghiệp trong văn phòng đều vô tình hay cố ý liếc mắt về phía Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ uống vài hớp nước rồi ngẩn người.
Chiều hôm ấy, lúc họ làm việc Viên Nghệ Đồng vẫn bảo cô đừng lo lắng, có gì thì nói rõ với người nhà là được.
Trước khi tan làm, Hứa Anh Mai cố ý gửi Wechat cho cô, bảo cô đến công ty tìm chị ấy rồi cùng về với nhau,
Vu Chiêu Đệ trả lời một chữ “Được.”
Trên đường về khu La Dương, hai người không chạm mặt Vu Quốc Tường và Giang Tú Lệ, đến tận dưới lầu cũng thấy họ đâu.
Vu Chiêu Đệ kể chuyện