Bọn họ cùng nhau trở về nhà, cô giúp Trịnh Chu thay đồ ngủ sau đó chuẩn bị gối cho cô bé.
Trịnh Chu ngủ cùng cô, nhưng lại lưu luyến Trịnh Nam, muốn anh cùng ngủ.
“Anh à~Chị~Cùng nhau ngủ đi…” Cô bé giẫy giụa.
Trịnh Nam cáu gắt: “Con bé này, có đi ngủ không?”
“Anh…Anh không thương em” Chu Chu oà khóc khiến Giang Nhu cũng sợ theo.
Giang Nhu vỗ vỗ lưng cô bé an ủi.
Trịnh Nam không dám lớn tiếng, chỉ biết lắc đầu.
“Đứng dậy, nếu không anh vứt em ra đường đấy? Có nghe không?”
“Còn lâu, hứ” Cô bé nấp sau lưng Giang Nhu.
Giang Nhu nhìn anh cười khổ, cô thật là…bất lực.
“Chị, ngủ cùng đi mà” Chu Chu mếu máo.
“Được được được, đừng cãi nhau nữa”
Giường của cô cũng rộng, Chu Chu thì chiếm có một chút, có thêm anh cũng không phải là không thể, con bé chỉ ở đây một ngày, một ngày không chết được.
Cô chuẩn bị thêm một cái gối, để Trịnh Chu nằm giữa hai người, con bé vui như được quà, cứ ôm lấy eo cô rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng có anh ở cạnh cô lại chẳng ngủ được, cứ nhắm mắt rồi lại mở.
“Khó ngủ à?” Anh đưa tay sang xoa đầu cô.
Cô gật đầu, đúng là khó ngủ.
Anh nhìn Trịnh Chu ngủ say, đắp chăn cho cô bé sau đấy thì kéo tay cô chầm chậm ra khỏi giường.
Trịnh Nam tìm túi trà mình mua lúc tối, là trà sen, anh cũng hay khó ngủ thế nên mới mua sẵn.
Anh pha cho Giang Nhu một cốc, cô cũng nhâm nhi từ từ, giống như là thưởng thức màn đêm.
“Tiểu Nhu Nhu, trông em rầu rĩ quá đấy”
“Không có, rất vui” Cô thở dài.
Anh liền muốn trêu cô: “Vui vì tôi ở đây à?”
“…”
“Thật thế sao?” Anh ngạc nhiên.
“Ừm” Cô trả lời.
“Muốn ôm em thật đấy” Anh cảm động.
Cô vẻ mặt từ chối nhìn anh, Trịnh Nam bắt gặp vẻ mặt ấy liền bật cười không thôi.
Giang Nhu lần đầu cảm thấy có chút hơi ấm của gia đình, cô từng nghĩ chắc là cả đời này sẽ không bao giờ mơ mộng đến hạnh phúc, cũng không dám tơ tưởng đến nó.
Nhưng bây giờ, Trịnh Nam như một chút ấm áp trong mùa đông lạnh nhẽo, đến sưởi ấm cho cô, nhưng trong lòng cô không dám với tới.
“Lời ông nói chắc là cậu đã nghe…Xin lỗi nhé” Cô trầm mặc
“Cũng không phải lỗi của em, không dám trách”
Giang Nhu xoa xoa ngón tay sau đấy thì trả lời: “Dù gì cũng phải xin lỗi”
“Trễ rồi, mau ngủ đi”
Cô nói rồi lại chạy về phòng đóng cửa, sợ anh mà còn ngủ ở đây chắc chắn cả đêm cô đều không ngủ được.
Giang Nhu uống trà xong liền ngủ rất ngon, đến khi Trịnh Chu gọi cô dậy, cô mới từ từ tỉnh giấc.
Trịnh Chu cùng với Trịnh Nam ăn sáng ở chỗ cô xong sẽ về nhà để trang trí đón tết.
Giang Nhu có hẹn với mấy người đồng nghiệp cũ, cô nằm mệt mỏi ở sopha một mình, cứ xem điện thoại đến hơn ba giờ mới chuẩn bị ra ngoài.
Bọn họ hẹn nhau đi ăn rồi đi uống rượu, có cả Trần Tịnh cùng mấy người lúc trước đến tiệm hoa.
Vừa nghe cô về thành phố liền một hai kéo đi, cô đương nhiên không từ chối, lâu lâu mới có dịp thế này.
Gần sáu giờ thì cô đến nhà hàng gần trung tâm, nơi đây cũng không quá xa nhà cô, tuy vậy nhưng lại khác một trời một vực, chỗ cô yên tĩnh, hợ với mấy người muốn nghỉ ngơi còn