Ông nội Giang cùng Trịnh Nam đánh cờ, quan hệ ‘bằng hữu’ rất tốt.
Trịnh Nam nhìn cô cười cười sau đó lại nhìn ông đang đắc ý vì thắng anh, nhưng anh lại cảm thấy như vậy vô cùng tốt, thua ông một ván nhưng lại có được cháu gái ông, như vậy cứ cho anh thua cả đời cũng được!
“Cậu Trịnh…Cậu có chắc là muốn chơi nữa hay không?” Ông nội nhìn anh.
Giang Nhu phì cười: “Không chơi nữa, không chơi nữa”
“Con đừng có nói giúp người ta chứ? Còn chưa gả đi mà”
“…”
Trịnh Nam định từ chối ông, nhưng may mắn Giang Uẩn cùng Chiêu Tranh cũng đến, được giải vây nên cô và anh cũng rất hí hửng.
Chiêu Tranh chào ông, sau đó lại nhìn sang đôi nam nữ kia, mắt trợn trắng xem họ đan tay.
“C-Cái…cái gì?”
Ông nội cảm thấy Chiêu Tranh có chút lạ liền cất giọng: “Sau thế Tiểu Tranh?”
“K-Không…có, con cảm thấy bất ngờ thôi ạ.”
Chiêu Tranh ngại ngùng.
Đáng lí Chiêu Tranh sẽ gọi ông nội là chú, nhưng lại không gọi được, cảm giác rất không quen, có trách thì trách Giang Uẩn sinh ra quá trễ, làm cho địa vị của cô có chút cao.
Chiêu Tranh cùng hai người họ ra ngoài chỉ để Giang Uẩn ở lại nói chuyện với ông.
Vừa bước ra ánh mắt cô ấy đã chăm chăm vừa mừng vừa dỗi, Giang Nhu liền vỗ vai an ủi.
“Tớ không giấu cậu…Là chưa kịp thông báo”
“Ay da, ai cho tiểu tử nhà cậu đan tay với cô ấy chứ” Chiêu Tranh bĩu môi.
“…”
“Mau buông ra, sau này tôi là thím của cô ấy đấy!”
“Với cương vị của thím, ra lệnh cho cậu”
“…”
Đôi nam nữ bó tay, không đành lòng buông tay nhau ra.
Cảm giác bọn họ đứng cùng một chỗ đẹp đẽ biết bao, cách ăn mặc của Trịnh Nam rất chín chắn, anh thường mặc sơ mi cùng với quần tây đen áo đóng vào rất chỉnh chu tỉ mỉ, còn Giang Nhu thì trái lại, cô thường mặc quần áo theo lối trẻ trung nói thẳng là ghét tuổi tác đấy chứ.
“ Hai người bọn cậu đúng là trời sinh một cặp đấy!”
Giang Nhu nhún vai.
Cô và anh…Trời sinh một cặp…Nghe cũng có lí, Giang Nhu cảm thấy lời nói của Chiêu Tranh quá đúng, vui vui vẻ vẻ dụi đầu vào người anh, muốn làm nũng.
Trịnh Nam xoa xoa đầu cô thuận tay đỡ lấy eo, mà cảnh tượng này khiến Chiêu Tranh trợn mắt không thôi.
Nếu bà nội Giang không gọi cô ấy vào trò chuyện thì chắc chắn cô sẽ mắng chết đôi nam nữ này.
Giang Nhu chớp chớp mắt, tay không rời khỏi eo Trịnh Nam.
Anh xuống bếp cắt hoa quả cho cô, cô lại càng đi theo, Trịnh Nam hỏi cô đi theo để làm gì, ai đó lại chỉ nói hai từ.
“Ngắm anh”
“…”
Sắp đến thời khắc bước sang năm mới, một nhà đông đủ cùng nhau tụ họp, người thì chơi cờ, có người lại xem chương trình năm mới, còn lại đều chú tâm cho chuyện riêng.
Giang Nhu đợi đến khi vừa bước sang năm mới liền gửi một phong cho nhóm bạn, sau đó lại tò đến nhóm nhân viên trước đây.
Cô gửi cũng rất nhiều nhưng nhận lại không ít.
Người kia ngồi cạnh kéo vạt áo của cô, Giang Nhu ngước mắt muốn hỏi xem anh nói gì, ai đó liền tủi thân.
“Em…còn chưa kéo anh ra khỏi danh sách đen…”
Cô sững sốt một phen
A đúng rồi!
Lần ấy mạng xã hội của Trịnh Nam bị cô lôi vào danh sách đen, cũng là vì cái cô Lưu gì ấy, nhưng sau đó thì liên lạc qua điện thoại bởi thế…
Cô quên mất…
Bởi vì bọn họ yêu nhau quá bất ngờ, cô còn chưa chuẩn bị tâm lí thế nên không nhớ đến việc ấy.
Giang