Giang Nhu trở về sớm thế nên Lê Nguyệt còn chưa đón năm mới đủ với cô, đợi bà cùng mấy người bạn đi du lịch xong liền chạy đến đã qua tháng 1 rồi.
Giang Nhu nhàm chán nhìn mấy đoá hoa, trên kệ cũng chỉ còn lại mấy đóa có chút héo úa, những bông khác đều đã bán sạch rồi.
Lê Nguyệt giúp Giang Nhu dọn lại bàn làm việc cả mấy lọ hoa cũ, bà than vãn nhìn cô:
“Biết thế mẹ đã không xuống đây rồi”
Cô mỉm cười: “Mẹ giúp con một chút liền than…”
“Có phải là lúc nhận mấy chiếc túi kia đều than thế không?”
Lê Nguyệt bỗng nhiên không thể nói thêm một câu nào.
Bà ngán ngẩm, đúng là sinh con gái sẽ có ngày con gái ‘dạy’ dỗ lại mình mà…
“ Đều không giống…Mà này…” Bà bám lấy tay cô thỏ thẻ.
Giang Nhu vừa dọn dẹp vừa nghe bà nói.
“Con về đã đi thăm dì Cẩm chú Trịnh chưa đấy?”
Giang Nhu lắc đầu có chút ngơ ngác, đúng vậy, cô còn chưa đi thăm hai vị phụ huynh, chỉ trách công việc ở tiệm quá nhiều, mà cũng không thường thấy mẹ anh xuống dốc nếu không đã chào hỏi đàng hoàng rồi!
Vừa suy tư một chút Trịnh Nam lại nhắn cho cô, anh bảo là có thể cùng ăn tối hay không, cô rất nhanh liền soạn tin nhắn.
‘Mẹ em vừa về đến’
Trịnh Nam: ‘Nhớ em quá đi…’
‘Mà này, em còn chưa đi thăm dì…’
‘Khi nào chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm?’
Trịnh Nam không vội đáp, anh hình như lại bận việc gì đó, chỉ thấy sau mười phút ai đó mới xuất hiện.
Trịnh Nam: ‘Vậy thì chút nữa em cùng mẹ lên cùng ăn bữa tối đi’
‘Mẹ anh mời’
…
Giang Nhu ậm ừ không nói là sẽ lên chỉ biết khi anh đi làm về liền giục cô nhanh chóng thay đồ.
Trịnh Nam xoa xoa bụng nhìn cô đang tìm kiếm đồ
“Anh đói rồi, Nhu Nhu mau lên”
Giang Nhu phì cười: “Bác sĩ Trịnh chờ một chút”
Trịnh Nam ngó nghiêng ngó dọc sau đó lại cất giọng: “Mẹ đâu?”
“Mẹ đã có việc rồi, để hôm khác lại nói”
Trịnh Nam gật gù, sau đó lấy lại tinh thần nắm tay cô đi lên dốc.
Buổi tối ở đây có đèn đường, không như lúc trước, cái lúc mà anh đưa cô về đường tối om.
Trịnh Nam nhớ đến chuyện khi ấy lại xoay sang nhìn cô:
“Em khi ấy cưỡng hôn anh”
“…”
Cưỡng hôn cái gì?!
Là nhất thời muốn hôn trải nghiệm một chút, anh làm sao biết được khi ấy cô rung đến nỗi nào.
“E-Em mới không thèm” Cô bĩu môi hất mặt tỏ vẻ giận dỗi.
Anh cố ý xoa xoa eo Giang Nhu khiến cô ngại ngùng giữ lấy đôi tay quậy phá kia của anh.
Trịnh Nam dỗ cô rất dỗi, không cần biết có phải là lỗi của anh hay không nhưng cô giận thì đó chính là lỗi của anh!!
Mùi hương thức ăn của mẹ anh sớm đang thoang thoảng trước cổng nhà, cô và anh cũng rất đói liền nhanh chóng đi vào như hai đứa nhóc ngày nào.
Ông Trịnh nhìn thấy cô vào liền một hai vui vẻ chạy đến đón tiếp.
“Tiểu Nhu, nào nào mới đến à…”
“Ngồi đây ngồi đây”
Giang Nhu cuối đầu chào ông kính trọng, sau đó lại như cô gái nhỏ mới đến nhà chồng lần đầu e thẹn đủ điều.
Trịnh Nam tắm xong đi ra nhìn thấy cô liền cười đến không nhịn được.
Cô trước đây ít ỏi gì cũng là cầu nối giữa ông Trịnh