Giang Nhu ở trong phòng làm việc từ sáng sớm đến khi người khác nghỉ cô cũng chưa nghỉ, chủ yếu người phụ trách về phần này bây giờ không thể tiếp tục, cô phải giúp người ta hoàn thành xong.
Điện thoại cô sáng lên mấy lần, sau đó thì có một cuộc điện thoại đến, cô chậm chầm nhưng rồi vẫn bắt máy:
“Em nghe”
Trịnh Nam dập điếu thuốc, giọng nói trầm buồn: “Em hôm nay không mở tiệm à?”
“Em về thành phố có việc”
Anh ừ một tiếng, nhưng không kiềm được lại khẽ nhỏ giọng: “Nhớ em chết mất”
“…”
Cô cũng nhớ anh!
Giang Nhu cuối đầu, cảm thấy cô im lặng anh cũng chẳng nói thêm.
Giờ đâu giữa căn phòng yên bình cô chỉ nghe được hơi thở của anh qua điện thoại, nói chưa đến ba câu đã tắt máy.
Giang Nhu thầm nghĩ, có phải như vậy sẽ làm anh chán ghét cô không?
Không phải! Nội tâm cô bảo rằng Trịnh Nam không phải người như vậy.
Cô nhìn đồng hồ đã hơn một giờ trưa, nhân viên vừa nghỉ trưa về cũng ồn ào không kém, quản lí Mã mang cho cô hộp cơm ở tiệm phía bên kia đường cùng với một cốc trà sữa.
Giang Nhu vẫn cắm cúi nhìn văn bản trước mặt, lòng lại thở dài.
“Hay là chị cứ ăn trước đi”
Cô lắc đầu: “Đợi chút nữa ăn cũng không sao”
“Không tốt cho sức khỏe đâu, bạn trai chị không lo sao?”
“…”
Giang Nhu mỉm cười: “Anh ấy là bác sĩ, anh ấy còn hung hăng hơn mẹ chị”
“Trước đây em còn chưa được chị cười, bây giờ chị vừa nhắc đến người ta đã cười không ngưng”
Cô đỏ mặt ngại ngùng chối: “Đâu có”
“…”
Quản lí Mã cảm thấy cô e thẹn đương nhiên không trêu nữa, để cô làm việc thật nghiêm túc.
Giang Nhu là một ‘nhân tài’, chỉ có cô mới không biết, cô chính là bẩm sinh có được sự tài giỏi đó nhưng ai ai đều nhận ra, cô sinh ra chính là dành cho âm nhạc.
Đợi đến khi ngọn đèn cuối cùng ngoài phòng tắt cô mới ý thức đã quá trễ rồi, mới lừ đừ dọn dẹp tài liệu ra về.
Cô còn đang suy nghĩ nên đi đâu, sau đó lại quyết định bắt xe về nhà lấy quần áo xong lại sang nhà họ Giang tá túc, ở nhà một mình sợ chết mất.
“Em về rồi sao?” Người đàn ông nhìn đồng hồ sau đó lại nhìn cô.
Cô chớp chớp mắt sau đó bình tĩnh mở cửa: “Anh…sao lại đến đây? Làm bác sĩ nhàn rỗi đến vậy à?”
“Đến đây một chuyến xem đơn thuốc mới, còn có…”
“Rất nhớ em”
Rất nhớ em…
Ba chữ cứ in mãi trong đầu Giang Nhu, cô đứng yên tại chỗ bởi vì quá ấm áp, Trịnh Nam thật sự chính là điểm yếu của cô.
“Mau vào nhà đi, anh đợi em lâu lắm đúng không?”
“Không lâu…Hình như hai tiếng”
“…”
Giang Nhu để chìa khoá lên bàn, người rơi tự do vào ghế sopha, mệt mỏi rã rời.
“Anh cảm thấy em có điều không vừa lòng”Trịnh Nam rót nước cho cô.
“…”
“Em không nói ra, anh khó chịu em cũng sẽ khó chịu” Giọng anh nhẹ nhàng mang theo chút rầu rĩ.
Giang Nhu hớp một ngụm nước, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt anh, cô dường như không sợ hãi: “Trịnh Nam”
“Em hôm ấy…chứng kiến anh rất hung dữ với cô bác sĩ kia”
“Em sợ anh không thể kìm chế cảm xúc…”
“Em…”
Không cần Giang Nhu nói thêm, Trịnh Nam phì cười ôm cô trong lòng khiến Giang Nhu khụt khịt mũi ngoan ngoãn ở trong ngực anh.
Bây giờ anh mới nhận ra, anh làm cô sợ rồi! Anh vốn chưa bao giờ có ý định sẽ nóng giận với cô, chỉ là đôi lúc trong công việc anh sẽ không thể sẽ được bình tĩnh, nhưng mà bản năng vẫn có thể kiềm chế khắc phục.
“Anh vất