“Đói chưa?” Trịnh Nam dọn dẹp bàn làm việc sau đó lại đến giường xoa đầu nhóc con.
Giang Nhu ậm ừ sau đó thì ngại ngùng gật đầu: “Trách em không có ý tứ làm hại anh xích mích với trưởng bối”
Anh không phản ứng ngược lại còn cười: “ Có gì chứ? Em an tâm ngủ ở đây chẳng phải là đã xem đây là nhà rồi sao?”
“Thế cũng được à?”
Đợi anh gật đầu cô liền cảm thấy ấm áp quá chứ, nhưng mà chẳng phải anh bảo không về sao bây giờ lại đột nhiên ở đây?
“Anh…Không phải trực sao?”
Trịnh Nam chớp mắt: “Quả thật sẽ trực nhưng vừa vào ca mấy người bác sĩ được cử đến cũng đến vừa lúc”
Cô thầm nghĩ, bệnh viện ở đây đúng thật là hay thiếu bác sĩ, lâu lâu lại có vài bác sĩ đến công tác hoặc là thực tập, kết thúc thời gian thực tập nếu muốn ở lại phục vụ sẽ được nhận thưởng kha khá.
Giang Nhu cùng anh đi ra ngoài, cảm thấy bầy không khí không căng thẳng như trước cũng đỡ phần nào áp lực.
“Thì ra cháu dâu xinh như vậy? Thật vừa mắt!” Cô út cảm thán.
Mấy vị trưởng bối cũng tấm tắc khen, Cẩm Chân thừa lúc bọn họ vừa ý còn bồi thêm vào câu.
“Hoa ở trong nhà đều ở tiệm của Nhu Nhu mang đến, khi nãy mọi người đều khen đấy”
Ai cũng ồ sao đó thay phiên tươi cười khen ngợi làm cho Trịnh Nam bên cạnh ho khan một tiếng.
“Trà này mẹ con pha rất ngon, uống chút cho nhuận giọng”
Cẩm Chân lại cười: “Rất ngon sao? Là Nhu Nhu pha đấy! Có phải rất vừa ý không?”
Được một phen khen đi khen lại, mặt của Giang Nhu sớm đã không biết đỏ đến mức nào, cô ngại ngùng gật đầu với từng vị trưởng bối sau đó lại dọn cơm giúp Cẩm Chân, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
“Bởi vậy nói với mọi người đừng xem thường mắt nhìn của Nam Nam nhà ta…”
“Nam Nam…Đừng làm người ta thất vọng đấy!”Cô út lại tặc lưỡi hài lòng.
Giang Nhu phải nói đối với thân phận này thật sự không quen, muốn cầu cứu anh nhưng anh lại đang bị ép rượu, thảm hơn cô bội lần.
Tiệc tùng chẳng tránh khỏi rượu bia, cô giúp mấy thím rửa bát nhưng rửa vừa đến cái thứ ba đã bị ai đó giành lấy.
“Để anh”
Giọng người kia rất kiên quyết.
“Ai cha, Nam Nam cưng chiều vợ như vậy à?”
“Nhưng con đừng mềm lòng, nhóc con này có khi chỉ được vẻ ngoài…”
“Sao khi chiếm được tiện nghi của con liền trở mặt”
Nghe lời kia Giang Nhu cũng thuận theo diễn tả sự buồn rầu trên khuôn mặt, phải nói là diễn nhập tâm không tả được, suýt chút nữa anh đã tin rồi đấy chứ.
“Cô út đừng thêm dầu, có biết Nam Nam nhà chúng ta đợi Nhu Nhu bao lâu không?”
Cô út tuỳ tiện nói ra một hai năm gì đấy, sau đó thấy mọi người trợn mắt liền rút lại chín tháng, sau đó liền muốn nghe đáp án từ miệng chủ nhân.
Lúc đầu Trịnh Nam không chịu nói, anh cứ lầm lì bảo cô nói nhưng được một phen ức hiếp anh đương nhiên cô không đồng ý.
“Là tám năm”
“…”
“…”
Không biết người khác đang vờ không nghe thấy hay thế nào nhưng vừa