Chuyện này đương nhiên không bất ngờ, Hồng Ngưng đã sớm biết được là có người cứu mình, cho nên cũng không kinh ngạc, chẳng qua là trên người người tới tản ra một hương khí nhàn nhạt mà cực kỳ tuyệt vời còn khiến nàng cảm thấy quen thuộc.Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo dài bằng gấm.Nói là trẻ tuổi nhưng thật ra không nhìn ra được tuổi thật của hắn, hai tròng mắt trong suốt như gợn sóng, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khó có thể miêu tả được, tươi cười nhợt nhạt thoạt nhìn thần thánh cao quý, mà nhìn lại thì diễm lệ vô cùng, đó là sự hào hoa phong nhã mà bách hoa nở rộ vừa rồi đều không sánh bằng.Hắn mỉm cười cúi đầu nhìn nàng: “Hồng Ngưng.”Bởi vì trong lời nói có ý thân thiết, ân cần, Hồng Ngưng kìm lòng không nổi mà “Uh” một tiếng, tiếp theo lại kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”Cẩm bào nam nhân mỉm cười không đáp.Hồng Ngưng lúc này mới phát hiện toàn thân đều bị hắn ôm trong lòng, nhất thời máu nóng chảy vọt lên não, tuy rằng thân thể này chưa trổ mã hết, một tiểu cô nương mới 12 tuổi, nhưng tâm lý lại không như vậy.Nàng tận lực trấn định: “Có thể thả ta xuống trước được không?” Cẩm bào nam nhân quả nhiên để nàng xuống.Hồng Ngưng đi nhặt quần áo mặc vào, sau đó xoay người nhìn hắn, tuy nói rằng đã biểu hiện thật bình tĩnh trước việc này, trên mặt vẫn không nhịn được mà nóng lên, đắn đo một lúc mới nói: “Đa tạ ân công ra tay cứu giúp.”Vừa mới trải qua chuyện kinh tâm động phách như vậy, theo lý thuyết, biểu hiện của nàng cùng số tuổi thật sự không đúng, người thường khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, cẩm bào nam nhân lại không thế: “Ta vốn là tới cứu ngươi.”Hồng Ngưng nghe mà thấy kỳ quái.Cẩm bào nam nhân nói: “Tu hành không dễ, tha nó đi.”Hồng Ngưng cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của hắn: “Nhưng nó có thể hại người.”Cẩm bào nam nhân nói: “Đều có trời phạt, không phải việc ta quản.”Tất cả thuận theo tự nhiên, người này nói khác sư phụ a, Hồng Ngưng thầm nghĩ, tính mạng mình là do hắn cứu, cũng không nên nói gì nữa, lễ phép hỏi: “Tôn tính đại danh của ân công là?”Cẩm bào nam nhân nhẹ giọng thở dài: “Không nhớ rõ, quả thật không nhớ rõ.” Hồng Ngưng thấy thật khó hiểu.Cẩm bào nam nhân nâng tay phải lên. Bàn tay kia rất đẹp, mười ngón thon dài, tuỳ ý mở ra, giống như ngọc được chạm khắc tinh xảo vậy, Hồng Ngưng nhìn mà ngẩn ngơ, hoàn hồn thì lại phát hiện mình không biết khi nào đã đứng trong một bụi hoa. Hoa sơn trà xinh đẹp, đỏ tươi như lửa.Hồng Ngưng trời sinh đã thích loại hoa có màu sắc nhiệt tình này, điều này làm nàng cảm thấy vui sướng cùng ấm áp, vì thế tâm tình rất tốt, ngồi xổm xuống nắm những cánh hoa kia, ai ngờ cảm giác cầm hoa trong tay rất chân thật, ảo thuật bình thường không có khả năng đạt được hiệu quả như thế này, nhất thời kinh ngạc vạn phần, nàng dò xét: “Đây là…. ảo thuật thượng đẳng? Hay là thuật di chuyển? Ngươi cũng là người tu đạo sao?”Cẩm bào nam nhân lắc đầu, sau đó lại nở nụ cười: “Cứ cho là vậy.”Hồng Ngưng lười tiếp tục ra vẻ nho nhã, trực tiếp thẳng thắn hỏi: “Ngươi tên gì?”Cẩm bào nam nhân nhìn nàng: “Ngay cả bản thân còn không nhớ rõ, vẫn còn lớn mật như vậy.”Hồng Ngưng trong lòng vừa động: “Ngươi biết ta?”Cẩm bào nam nhân cười mà không đáp, hỏi: “Ngươi vì sao không tu tiên cùng sư phụ ngươi? Tiên đạo vĩnh hằng, trường sinh bất tử, không cần phải chịu đựng nỗi khổ luân hồi này nữa.”Nói đến vấn đề này, Hồng Ngưng mỉm cười: “Tiên đạo tất nhiên vĩnh hằng, nhưng theo ta thấy, luân hồi cũng chưa chắc đã là chịu khổ.”Nàng vừa nói vừa đứng lên: “Đầu thai chuyển kiếp có gì khác so với trường sinh, nếu đã thanh tâm quả dục không ngừng không nghỉ tu hành, không bằng vĩnh viễn ở lại nhân gian, trải qua những chuyện thú vị, hơn nữa tu tiên thật sự rất buồn tẻ, ta thích náo nhiệt, nhân gian hữu tình hữu nghĩa, không phải tốt hơn sao?”Cẩm bào nam nhân nói: “Hữu tình thì sao, lục đạo luân hồi, mỗi một lần luân hồi tất cả các loại tình cảm của kiếp trước đều quên không còn một mảnh, chính như ngươi, đều đã quên nguyên do bản thân đầu thai, chẳng lẽ không phải là vô tình?”Hồng Ngưng phản bác: “Đã quên không có nghĩa là nó chưa từng có, đã từng có thì không thể tính là vô tình.”Cẩm bào nam nhân nói: “Tình cũng có đau khổ, sao bằng thần tiên thoải mái tự tại?”Hắn muốn thuyết phục mình tu tiên ư? Hồng Ngưng cười thầm, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi lại: “Có thể cảm nhận được ấm lạnh đau khổ cũng không phải là không tốt, vợ chồng thần tiên chỉ là cùng nhau song tu mỗi ngày, vô tình giống như thế, không phải giống hai cái đầu gỗ cùng nhau sao, trường sinh thế thì có lý thú gì?”Lời này từ miệng một tiểu cô nương 12 tuổi nói ra có phần quái dị, cẩm bào nam nhân mỉm cười: “Còn nghĩ như vậy?”Hồng Ngưng nói: “Ta vẫn luôn nghĩ như vậy.”“Sau này nói sau,” cẩm bào nam nhân than nhẹ, nâng tay, “Ta gọi là Cẩm Tú.”Hồng Ngưng bước lên phía trước: “Ngươi……”Người đã biến mất không thấy.Bỏ chạy?Trong lòng biết đối phương nhất định có đạo hạnh rất cao, Hồng Ngưng cũng không kỳ quái, chỉ là không hiểu sao cảm thấy một hồi phiền muộn, cúi đầu, hoa sơn trà tươi đẹp xung quanh cũng biến mất theo hắn, tất cả đều biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.Nàng lẩm bẩm: “Cẩm Tú.”“Càng ngày càng ngốc!” Một thanh âm lạnh như băng vang lên.“Bạch Linh?”“Không biết người trên kẻ dưới.” Bạch Linh ngâm mình trong nước hồ, quần áo toàn thân lại không giống người bình thường ngâm trong nước kề sát thân thể mà giống như lúc trên mặt đất, áo trắng rộng thùng thình tự nhiên mở ra, lay động theo gợn nước, nhìn qua cả người và nước như hoà hợp làm một.Hai tay Hồng Ngưng chống đầu gối, cúi người nhìn hắn: “Sư huynh càng ngày càng xinh đẹp nha, trách không được nhiều hoa yêu thụ tinh (cây tinh) thích ngươi như vậy.”Bạch Linh chậm rì rì giương mắt: “Ngươi thật không giống một tiểu hài tử.”Lời này hắn đã nói nhiều lần, Hồng Ngưng cũng không còn nhắc tới chuyện xuyên qua, cười: “Hiện tại ta là tiểu hài tử, nhưng vài năm nữa chắc người ta sẽ nghĩ ngươi là sư đệ của ta đấy.”Mặt Bạch Linh lập tức trầm xuống.Có thể làm lão yêu tinh hơn 300 tuổi tức giận, Hồng Ngưng co rút khoé miệng, cố ý ngửa mặt nhìn trời, thở dài thật dài: “Nhìn ngươi luôn luôn như vậy, có phải hiện tại cũng cảm thấy trường sinh cũng không còn tốt nữa không?”Bạch Linh không đáp, thân thể cũng bắt đầu trong suốt.Nếu là kẻ khác chọc tức hắn, sớm đã bị đông lạnh thành khối băng rồi, mà Hồng Ngưng thì không thèm để ý: “Đừng có hiện nguyên hình doạ ta, ta từ lâu không sợ rồi.”Nhớ lại lúc đầu, nàng cảm thấy buồn cười: “Nói thật cho ngươi biết, lúc trước ta nghĩ ngươi bị mặt trời thiêu tan chảy nên mới sốt ruột, chứ ngươi nghĩ ta thật sự sợ ngươi sao?”Bạch Linh sửng sốt, trầm mặc, quả nhiên khôi phục bộ dáng bình thường.Hồng Ngưng lấy rổ thảo dược bên cạnh, đứng dậy: “Ngươi đã là lão yêu hơn 300 tuổi rồi, theo tuổi mà định vai vế, ta có thể gọi ngươi là tổ tông được rồi, nào dám để ngươi làm sư đệ của ta.”Bạch Linh hừ lạnh: “Sư phụ bảo ngươi trở về sau buổi trưa.”Hồng Ngưng âm thầm hối hận, miệng lại nói: “Không phải ta đang chuẩn bị về sao, ngày tốt như vậy, ngươi còn không tu luyện?”Bạch Linh nói: “Hình như vừa nãy nơi này có yêu khí.”Hồng Ngưng cảm động một hồi, Bạch Linh tuy rằng không hoà nhã dễ gần với nàng, nhưng nàng biết thực tế vị sư huynh này rất quan tâm mình, yêu tinh có thể cảm nhận được yêu khí xung quanh, chắc là hắn phát hiện có gì không đúng, cho nên tạm thời dừng tu luyện, chạy đến nơi này để xem xét.Nghĩ vậy, nàng không hề giấu diếm: “Trong hồ này thật sự có một con ác long, nhưng đi rồi, tạm thời chắc sẽ không quay lại.”Bạch Linh nhíu lông mày, cũng không hỏi nhiều: “Ta tưởng xảy ra chuyện gì, đi về trước rồi nói sau.”Biết hắn không thấy Cẩm Tú, Hồng Ngưng gật đầu, xách rổ bước đi….Ngày thứ hai, Văn Tín xuất quan biết được việc này hết sức hoảng sợ, nhưng thấy nàng bình an vô sự nên cũng an tâm, lại gặng hỏi tỉ mỉ, Hồng Ngưng chỉ qua loa giải thích hai câu, nói là được một đồng đạo không rõ lai lịch cứu.Văn Tín không hoài nghi, trầm ngâm một lát: “Con rồng này chắc không phải thiên long, mà là gặp được cơ duyên tu luyện thành yêu long, chưa từng thờ phụng long vương, cho nên hung ác, chuyên ăn