Lục Tây Lăng vứt cây tăm bông đã dùng vào thùng rác, xoáy nắp tuýp thuốc mỡ lại, bỏ vào tay cô, bảo cô cầm lấy bôi lên đầu gối.
Anh đi sang một bên, mở nước lạnh rửa tay.
Cách cô xa một chút, cảm giác khó chịu trong lồ|\|g ngực kia mới giảm bớt được.
Quay về phòng khách hút một điếu thuốc, Lục Tây Lăng nói phải đi, buổi tối còn phải về nhà họ Lục một chuyến để nói chút chuyện với ông nội.
Mà nếu Hạ Hạo đã không còn ôm cây đợi thỏ ở trường, thì Hạ Úc Thanh cũng chuẩn bị quay về ký túc xá.
Lục Tây Lăng nói sẽ đưa cô đi một đoạn.
Lớp thuốc mỡ lành lạnh, có một thứ mùi là lạ.
Miệng vết thương đóng vảy đã chẳng còn cảm giác gì, lúc này lại hơi ngưa ngứa, chẳng biết có phải vì đang lên da non hay không.
Cô cứ muốn gãi một cái, nhưng ngón tay vừa chạm vào đã lại buông xuống.
Ven đường chẳng thấy một bóng cây, chỉ có cột đèn cao vút, ánh đèn vùn vụt lướt qua.
Hạ Úc Thanh liếc sang Lục Tây Lăng, lại vội vàng thu tầm mắt về, nhận ra anh không phát hiện thấy nên liếc thêm lần nữa, cứ như thế lặp đi lặp lại, hình ảnh chớp nhoáng, cũng giống như nỗi lòng khúc khuỷu bên trong.
Trước khi gặp Lục Tây Lăng, vốn dĩ, cô là một người chẳng có tâm sự.
Đoạn đường ba cây số, chớp mắt đã đi quá một nửa.
Bỗng nhiên Lục Tây Lăng lên tiếng: “Sắp đến sinh nhật cô rồi.”
Hạ Úc Thanh hoàn hồn, “Vâng.”
“Định tổ chức thế nào?”
“Tổ chức với bạn cùng phòng và mấy người bạn khác, đi hát karaoke, hoặc là đi chơi game nhập vai.”
Kiểu tiêu khiển của đám trẻ con.
Lục Tây Lăng liếc cô một cái, rồi lại hỏi: “Muốn quà gì? Tôi thấy năm ngoái tặng bút máy cho cô, hình như cô không thích, chưa từng thấy cô dùng lần nào.
Năm nay tự cô chọn đi.”
“Không phải là không thích!”, Hạ Úc Thanh cuống cuồng giải thích, “Tại thấy xịn quá… không nỡ dùng.”
“Bỏ xó thì không lãng phí à?”
“Sau này cháu sẽ thường xuyên dùng.”, Hạ Úc Thanh đành phải gật đầu.
Đoạn đường quá ngắn, dường như chưa nói được mấy câu.
Xe dừng lại trước cổng trường, Hạ Úc Thanh đeo ba lô lên vai, mở cửa xe, nói lời cảm ơn và tạm biệt.
Xuống xe, đóng cửa lại, cô vừa cười vừa nói thêm lần nữa, “Tạm biệt.”
Lục Tây Lăng dựa lưng vào thành ghế, khẽ gật đầu, như đáp lời mà lại như không.
Cho tới khi cửa xe đóng lại, bóng dáng kia đi về phía cổng trường, anh mới quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
***
Tầng ký túc xá nữ về đêm đèn điện sáng trưng, ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng từ một phòng nào đó lại chợt truyền ra một tràng cười giòn giã.
Có cô nữ sinh mới từ phòng tắm ở tầng trệt ra, bưng cái chậu đựng đồ vệ sinh cá nhân, mái tóc ướt nhẹp, đi qua dãy hành lang để lại một mùi hương thơm ngát.
Hạ Úc Thanh đẩy cửa phòng 404 vào, Phương Ly ngó đầu ra khỏi cái rèm trên giường, “Thu Thu à?”
“Mình đây.”
“À, Thanh Thanh, cậu về rồi.”
Hạ Úc Thanh đặt ba lô xuống, “Chỉ có một mình cậu à?”
“Ừm.
Thu Thu đang học môn tự chọn.”
Giọng Phương Ly nghe rất uể oải.
Hạ Úc Thanh nghe ra, cô đi tới, xốc một góc rèm giường, ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
“Đang bị.”
“Ăn tối chưa?”
“Chưa… Đau quá, không muốn ăn gì.”
“Đã uống thuốc chưa?”
“Đúng lúc hết sạch rồi.”
“Mình xuống mua cho cậu.”
Ba người trong phòng vẫn hay giúp đỡ nhau, Phương Ly cũng chẳng nhiều lời khách sáo, chỉ nói một câu “cảm ơn”.
Hạ Úc Thanh lấy điện thoại, chìa khóa và thẻ sinh viên, ra cổng trường, mua một hộp thuốc giảm đau, lại sang quán ăn bên cạnh mua một bát cháo, và một phần mì bò xào.
Lúc quay về ký túc xá, Phương Ly đã xuống giường, khoác áo ngồi trên ghế, hai cánh tay kê lên thành ghế, đầu tựa vào.
Trong ký túc xá không được dùng đồ điện công suất cao, dạo trước Trình Thu Địch có mua một cái ấm điện, vừa dùng đã làm đứt cầu dao, còn bị quản lý ký túc xá mắng cho một trận.
Hạ Úc Thanh phải xuống phòng nước ở tầng một, lấy một bình nước, tráng cốc của Phương Ly, rót nửa cốc, để sang bên cạnh cho nguội bớt.
“Mua cháo cho cậu đây, nóng đấy, muốn ăn một ít trước không?”
Phương Ly khẽ gật đầu.
Cầm thìa xúc cháo, Phương Ly hỏi chuyện ban sáng, “Sao phải trốn anh họ cậu? Quan hệ giữa cậu với anh ta không tốt à?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, ngay sau đó kéo ghế của mình ra, học theo tư thế của Phương Ly ban nãy, ngồi đối diện cô ấy.
Phương Ly nghe cô kể hết ngọn nguồn chuyện với nhà bác cả mà bần thần, “Mình chỉ thấy kiểu tin như thế này trong lúc lướt Weibo thôi ấy.”
Hạ Úc Thanh nói: “Ở quê mình thì phổ biến lắm.
Toàn là chị gái hoặc em gái lấy chồng đổi lấy sính lễ, tiền sính lễ lại để cho anh trai hoặc em trai lấy vợ… Cũng chẳng ai cảm thấy sai hay bất công cả.”
“Cũng may, cũng may cậu chạy thoát.”
“Số mình may, là trường hợp ngoại lệ đấy.”
Phương Ly nhìn cô, im lặng mãi một lúc lâu, câu nói “Mình có thể hiểu!” đôi khi lại là lời mạo phạm, có đôi lúc, người không trải qua sự việc, thì sẽ chẳng thể nào hiểu nổi.
“Liệu anh ta có tiếp tục quấy rầy cậu không?”
“Mình đã nhờ người giải quyết rồi, bằng không mình cũng chẳng dám quay về trường, yên tâm, tên tâm.”, Hạ Úc Thanh cười đáp.
Phương Ly đưa tay chạm vào cốc, nước vẫn nóng, cô ấy gắp một đũa mì xào, rồi lại tiếp tục ăn cháo, “Thanh Thanh, cậu có biết tại sao Triệu Ngọc Khiết gây sự với cậu không?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
“Tại vì, cậu gần như là người có xuất phát điểm thấp nhất trong lớp mình, nhưng nhân duyên của cậu lại cực tốt, thành tích đứng thứ nhất, thầy cô giáo đều quý mến… Có một kiểu người, rất khó để chấp nhận được việc một người vốn dĩ không bằng mình nhưng lại sống tốt hơn mình… Mình nghe nói Triệu Ngọc Khiết mồ côi cha, mẹ cậu ta cực kỳ nghiêm khắc với cậu ta, nghiêm khắc đến nỗi bi3n thái luôn ấy.
Mẹ cậu ta đặt hết tất cả hy vọng lên cậu ta, thường xuyên giáo dục cậu ta bằng hình thức bắt ép.
Thi đỗ vào trường mình thì thành tích cũng đâu có kém, cậu ta vẫn được coi là “con nhà người ta” đấy chứ.
Cho nên, va phải cậu, cậu ta mới khó chịu.”
Hạ Úc Thanh cười, “Chỉ là mình chẳng có lựa chọn nào ngoài việc phải tiến về phía trước thôi.”
Phương Ly gật đầu, “Mình biết.
Thế nên mình cực kỳ khâm phục cậu, mình không làm được như cậu, quá nghiêm khắc với bản thân… Thu Thu cũng thế.
Bọn mình là dạng máu lên được hai ngày rồi lại lười thôi.”
“Không dám giấu diếm, thỉnh thoảng mình cũng rất muốn làm biếng.”
Phương Ly bật cười, “Cậu có thể tranh thủ thi nghiên cứu sinh, đến lúc đấy là có cơ hội làm biếng một chút đấy.”
“Bọn mình mới năm hai thôi mà?”
“Bắt đầu từ năm hai là có thể suy xét đến chuyện sẽ ra nước ngoài, học lên cao, hay là đi làm rồi.
Nếu ra nước ngoài, chắc là phải bắt đầu chuẩn bị thi IELTS với TOEFL.”
“Cậu định ra nước ngoài à?”
“Chắc cả mình lẫn Thu Thu đều sẽ ra nước ngoài.”
Hạ Úc Thanh thoáng rơi vào trầm mặc.
Thật ra cô chẳng có mục tiêu ra nước ngoài, chỉ là đột nhiên nhận ra, đối với một số người mà nói, đâu đâu cũng có đường đi.
Còn cô thì không.
Mười giờ tối, Trình Thu Địch trở lại sau tiết tự chọn, phòng ký túc xá lại trở nên náo nhiệt.
Hạ Úc Thanh kể lại chuyện anh họ một lần nữa, làm Trình Thu Địch thổn thức không thôi, còn bảo hai ngày tới cô nàng sẽ để ý hộ xem, liệu hắn ta đã đi thật hay chưa.
Tắm xong, Hạ úc Thanh dùng khăn tắm bọc tóc, chống chân lên mặt ghế, lấy tuýp thuốc mỡ trong ba lô, rồi dùng bông tăm chấm thuốc lên vết trầy trên đầu gối.
Trình Thu Địch đi ngang qua, bèn tò mò hỏi: “Thanh Thanh, cậu vẫn phải bôi thuốc à?”
“Ừ… Hôm nay chạy trốn không cẩn thận lại rách ra rồi.”
Cũng may cô cúi đầu, lại vừa tắm xong, nên chẳng ai để ý xem mặt cô đỏ đến mức nào.
***
Sinh nhật, Hạ Úc Thanh gửi tin nhắn cho Lục Sênh mời cô nàng đến chơi cùng.
Buổi tụ tập này chỉ có bạn cùng phòng và bạn học của cô, có lẽ Lục Sênh sợ nếu mình đến họ sẽ không chơi thoải mái, nên bèn khéo léo từ chối, rồi hẹn cô qua mấy hôm nữa sẽ đi dạo phố riêng hai người, sau đó đến cửa hàng đa thương hiệu của cô nàng thăm quan… Cửa hàng đó đang trong giai đoạn chuẩn bị, dự tính tới tuần sau là có thể khai trương.
Tụ tập đương nhiên không thể không “vào thành phố”, đặt phòng KTV ở gần khu trường cũ, đối tượng khách chủ yếu là sinh viên, giá cả tương đối phải chăng.
Ngoài hai cô bạn cùng phòng, Hạ Úc Thanh còn mời Tô Hoài Cừ và một người bạn của cậu ấy, cộng thêm một số người trong lớp và trong hội sinh viên.
Đám bạn này đều ủ mưu từ trước, kéo thêm cả đống bạn khác, cuối cùng biến thành một buổi party cực kỳ náo nhiệt.
Mở màn, Hạ Úc Thanh và Trình Thu Địch xung phong hát bài “Một người như mùa hạ, một người tựa mùa thu”.
Đến phần của Hạ Úc Thanh, mọi người đều tỏ ý: Tấm lòng thì xin nhận, còn bài hát thì không nhất thiết phải hát hết, đúng không?
Trình Thu Địch cầm micro lên lớn tiếng nói: “Phải nghe hết! Phải nể mặt Thanh Thanh nhà mình chứ!”
Hát xong, mọi người nâng cốc chúc mừng đồng chí Hạ Úc Thanh đã vượt qua được thử thách khó khăn nhất từ trước tới giờ.
Tụ tập cũng chỉ đơn giản là ca hát, uống bia, chơi trò nói thật hay mạo hiểm.
Ngay cả đám bạn của bạn, Hạ Úc Thanh cũng đều từng tiếp xúc, mọi người tự tìm được cách tiêu khiển, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Chơi đùa hai tiếng, Trình Thu Địch đói bụng, rủ mấy người cùng gọi đồ nướng.
Shipper không được lên lầu, phải gửi đồ ở quầy lễ tân tầng một, Trình Thu Địch liền kéo Hạ Úc Thanh xuống lấy cùng mình.
Trước quầy lễ tân, đang có một nhóm người đặt phòng.
Hạ Úc Thanh và Trình Thu Địch mỗi người một túi, đang xoay người định đi lên, cô chợt liếc mắt nhìn qua đám người đó, nhất thời bước chân khựng lại.
Nhóm này có chừng mười người, đi vào lần lượt theo tốp, trong đó có một đôi tình nhân… Không thể không định nghĩa họ là một đôi tình nhân, bởi gã đàn ông kia đang ôm thắt lưng cô gái, hai người kề tai áp má, ngang nhiên thì thầm, chẳng biết gã đàn ông kia nói gì, mà cô gái cười đến run cả hai vai, còn hờn dỗi mắng một câu “Không biết xấu hổ!”.
Trí nhớ của Hạ Úc Thanh rất tốt, hơn nữa, gã đàn ông này cực kỳ đẹp trai, đẹp trai đến mức có tính xâm lược, khiến người ta đã gặp là không sao quên được.
“Thanh Thanh?”
“Đợi mình.”, Hạ Úc Thanh nói.
Cô tóm lấy tay Trình Thu Địch, kéo sang khu đồ ăn vặt ở bên cạnh, rồi lập tức rút điện thoại ra, lén lút quay video.
“Làm sao thế?”, Trình Thu Địch nhận ra hành động khác thường của Hạ Úc Thanh.
“Đợi lát nữa nói với cậu.”
Nhóm người kia đã đặt phòng xong, đang lên lầu.
Cô kéo tay Trình Thu Địch, đi theo sau họ, cho tới khi nhìn thấy họ đi vào cửa, cô nhớ kỹ số phòng, rồi cùng Trình Thu Địch bước nhanh qua hành lang, trở về phòng.
Phát xong đồ nướng, Hạ Úc Thanh không ăn, cô kéo Trình Thu Địch sang một bên, nói về chuyện vừa rồi, “Cái tên đẹp trai ban nãy mình quay ấy, cậu có để ý không?”
Trình Thu Địch gật đầu.
“Anh ta là bạn trai của một người chị của mình.”
Trình Thu Địch sửng sốt, phun ra một câu “vãi đạn”, “Tóm sống cảnh ngoại tình à?”
Hạ Úc Thanh lo lắng cắn đốt ngón tay, “…Mình có nên kể với chị ấy không nhỉ?”
“Chắc chắn phải nói rồi! Chuyện này tởm quá đi!”
Hạ Úc Thanh ngẫm nghĩ, “…Mình phải xác nhận với chị ấy trước đã,