Hạ Úc Thanh vừa mới đến văn phòng được một lát thì trong nhóm đã thông báo sáng nay có một buổi tuyên truyền về an toàn lao động, mỗi tổ phải cử vài người tham gia.
Những buổi tọa đàm kiểu như thế này, nhân viên cũ chẳng ai muốn đi cả, đã vậy lại còn phải điểm danh với phòng hành chính, vì thế toàn sai thực tập sinh hoặc nhân viên thử việc đi.
Từ lúc vào thực tập đến nay, Hạ Úc Thanh đã tham gia mấy buổi như vậy rồi.
Lần này, trong nhóm vừa có thông báo, cô đã thu dọn xong sổ bút, và một quyển sách để giết thời gian.
Hạ Úc Thanh chờ Lý Thiêm, lúc hai người cùng đi ra, vừa hay chạm mặt thầy Thẩm là thầy hướng dẫn của cô.
Thầy Thẩm cầm cái bình giữ nhiệt, vừa từ phòng trà ra, thầy hỏi Hạ Úc Thanh: “Đi đâu đây?”
Hạ Úc Thanh nói: “Đi nghe tuyên truyền an toàn lao động ạ.”
“…Lát nữa em đi họp chọn chủ đề với tôi.
Không có nhiều thời gian cho em thảnh thơi đâu.”
Hạ Úc Thanh vội đáp: “Vâng ạ.”
Lý Thiêm đứng bên cạnh có chút bối rồi, thầy Thẩm nói là “em” chứ không phải “các em”, cậu ta do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Thầy Thẩm, em có phải đi không ạ?”
“Cậu không đi ai ghi chép cho chúng tôi?”
“…Vâng ạ.”, Lý Thiêm liếc Hạ Úc Thanh một cái rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Giữa trưa, Hạ Úc Thanh gọi đồ ăn ở ngoài với mấy người trong tổ.
Nhà đài có canteen, nhưng giữa trưa rất đông, đồ ăn cũng bình thường.
Đồ ăn được giao tới, Hạ Úc Thanh và Lý Thiêm cùng xuống lầu lấy.
Hai người xách mấy cái túi vào phòng họp, lại có một đồng nghiệp nữ trêu ghẹo, “Hôm nay đôi Kim Đồng Ngọc Nữ lại đi cùng nhau à?”
Lý Thiêm vừa gỡ cái túi ra vừa cười bảo: “Chị Hồng đừng nói đùa nữa, Tiểu Hạ có bạn trai rồi, mà còn đi Bentley nữa cơ, em nào dám xào CP với em ấy.”
Chị đồng nghiệp nhìn về phía Hạ Úc Thanh, “Thật không thế?”, rõ ràng, điều khiến chị ấy kinh ngạc không phải là “bạn trai”, mà là “đi Bentley”.
Hạ Úc Thanh chẳng hiểu gì về các loại xe, phân biệt được logo BMW với Jetta đã là giới hạn của cô rồi.
Nhưng nghe giọng điệu của Lý Thiêm, thì có lẽ chiếc xe kia còn đắt hơn cả hai loại này.
Cô như nuốt phải một ngụm toàn ruồi bọ, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười như bình thường “Anh Thiêm có ý gì thế?”
Lý Thiêm bày ra vẻ mặt vô tội, “Ý gì là ý gì?”
“Nghe giọng điệu của anh thì hơi chua đấy, là vì ghen tị bạn trai em có tiền à? Hay là ghen tị em không còn độc thân? Mà, không lẽ anh Thiêm thầm mến em đấy chứ?”
Lý Thiêm thoáng xấu hổ.
Hạ Úc Thanh cười bảo: “Đùa thôi! Thỉnh thoảng em nói chuyện hay mất não thế đấy, anh Thiêm đừng tưởng thật nhé.
Chị gái anh Thiêm thường xuyên đi nước ngoài thế cơ mà, chắc điều kiện trong nhà cũng cực kỳ tốt.
Lại còn đẹp trai nữa, mấy chị ở tổ game show đều theo đuổi anh, làm gì có chuyện anh ghen tị với em, nhỉ?”
Lý Thiêm chỉ cúi đầu chia cơm cho mọi người, không đáp nổi câu nào.
Một nữ đồng nghiệp cười hỏi: “Thanh Thanh, em có bạn trai thật à?”
“Có mà, các chị đều biết cả rồi còn gì ạ?”
“Là cái cậu trong khung ảnh kia thật à?”
“Vâng.”
Vốn dĩ mọi người đều không tin, nhưng qua lời tiết lộ của Lý Thiêm, dường như chuyện này ngay lập tức trở nên hợp lý.
Nữ đồng nghiệp kia lại hỏi: “Thanh Thanh, không phải em là đại gia ngầm đấy chứ?”
Hạ Úc Thanh cười đáp: “Đại gia ngầm muốn biến hình cũng không chọn làm ở nhà đài đâu chị, mệt quá mà.”
Tất cả mọi người cùng cười ầm lên.
Từ sau hôm ấy, Lý Thiêm không hay qua lại với Hạ Úc Thanh nữa.
Vốn dĩ cậu ta vẫn đinh ninh sau khi tốt nghiệp mình sẽ được ký hợp đồng, bởi vì sự ủng hộ của mọi người trong tổ dành cho cậu ta đều thể hiện hết ra một cách rõ ràng.
Nhưng người cuối cùng ký tên trên báo cáo thực tập của họ lại là thầy Thẩm, mà thầy ấy lại có vẻ như coi trọng Hạ Úc Thanh hơn.
Lúc mới đến, cả hai đều có khởi đầu giống nhau, sau đó cậu ta được lên hình làm việc của phóng viên, còn Hạ Úc Thanh chỉ làm mấy việc hậu cần đơn giản.
Nhưng không lâu sau, thầy Thẩm lại giao cho Hạ Úc Thanh làm thử mấy việc khá quan trọng.
Sau này nữa lại xảy ra một chuyện.
Hôm đó phải đi phỏng vấn một dì lao công ở xưởng máy móc, dì ấy đã tranh thủ những lúc rảnh rỗi để tự học kĩ năng hàn và lắp ráp, sau đó thu thập những linh kiện và nguyên vật liệu xưởng báo hỏng, làm thành một bộ áo giáp “Người Sắt” cho cô con gái đang học Tiểu học của mình, bộ áo giáp đó thật sự có thể mặc được, cái mũ có thể mở ra, còn có công năng điều chỉnh bằng giọng nói.
Vào ngày thu hình, tất cả mọi người đều đã vào vị trí, chỉ còn chờ Lý Thiêm.
Lý Thiêm lại gọi điện đến báo trong nhà có chút chuyện, một vị trưởng bối trong nhà đột ngột ngất xỉu, cậu ta phải cùng chị đưa người đi cấp cứu.
Buổi ghi hình không thể hủy bỏ, hẹn lịch khác sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, ảnh hưởng đến cả tiến độ cắt ghép điều chỉnh hậu kỳ và một loạt công đoạn khác.
Thầy Thẩm liếc mắt đánh giá một lượt, trong mấy người ở đây, ông ấy làm đạo diễn kiêm quay phim, lúc nào cũng để râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, anh chàng phụ trách thu âm bên cạnh thì quá cao, tóc cắt đầu đinh ngắn ngủn, ai không biết còn tưởng mới được ra tù.
Lại nhìn sang Hạ Úc Thanh, quần bò áo phông trắng, tóc buộc đuôi ngựa, trông nhẹ nhàng thanh tú như cây trúc xanh.
Thầy Thẩm liền quyết định: “Hạ Úc Thanh, em lên dẫn đi.”
Hạ Úc Thanh “á” một tiếng, “Thầy Thẩm, em không làm được đâu, em đứng trước ống kính là sẽ căng thẳng, với lại tiếng phổ thông của em cũng không chuẩn nữa.”
“Thuộc đại cương kịch bản không?”
“Thuộc ạ.”
“Thế thì đừng nhiều lời nữa, nhanh lên, cậu Trương, cậu đưa micro cho con bé trước đi, để tôi chỉnh ánh sáng…”
Hạ Úc Thanh vẫn chưa hết ngơ ngác.
Cũng may, khâu chọn chủ đề, lên đại cương kịch bản, hầu hết đều do cô soạn, thế nên chương trình số này rất quen thuộc với cô.
Cô nhẩm mấy lần lời mở đầu trong kịch bản, cuối cùng cũng quyết tâm lên hình được.
Lúc bắt đầu vì căng thẳng nên dính NG đến ba bốn lần, chờ tới khi thu hình thành công đoạn giới thiệu, cô đã dần có niềm tin rằng những cảnh sau sẽ thuận lợi hơn.
Quay xong, phim gốc được đưa về để làm biên tập hậu kỳ, sau khi xét duyệt lại được gửi cho chủ nhiệm chuyên mục và giám đốc đài duyệt một lần nữa.
Hạ Úc Thanh vẫn cảm thấy thành phẩm của lần “không trâu bắt chó đi cày” này của mình nhất định sẽ không được duyệt, ai ngờ, cả ba lần xét duyệt đều được thông qua, ấn định cho lên sóng vào thứ Ba tuần sau.
Đợi đến khi được ấn định ngày giờ lên sóng, Hạ Úc Thanh mới gửi tin nhắn cho Lục Tây Lăng, bảo anh nhắc bà nội nhất định phải xem chương trình vào thứ Ba tuần tới.
Hôm lên sóng, Hạ Úc Thanh trực ở văn phòng.
Máy tính của thầy Thẩm được kết nối tín hiệu trực tiếp, có thể xem chương trình ngay tại đây.
Thầy Thẩm đã sản xuất hơn hai trăm số phát sóng, trước khi phát sóng, ông cũng đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi một kỳ được lên sóng, ông sẽ vẫn ngồi xem trực tiếp.
Hạ Úc Thanh chống tay vào đùi, đứng phía sau thầy Thẩm, định xem trộm.
Thầy Thẩm liền kéo cái ghế dựa ở bên cạnh sang, “Sao mà như ăn cắp không bằng ấy.
Ngồi đi.”
Hạ Úc Thanh cười nói câu cảm ơn rồi ngồi xuống.
“Bản tin chiều” kết thúc, sau vài phút quảng cáo là bắt đầu đến chương trình “Tiếng nói nhân dân Nam Thành”.
Nhạc hiệu qua đi, đầu tiên là ba mươi giây giới thiệu ngắn ngủi, nói về nhân vật chính của buổi phỏng vấn ngày hôm nay.
Sau màn giới thiệu vắn tắt, ống kính chuyển hướng, lia sang Hạ Úc Thanh đang đứng dưới tán cây trước cửa xưởng máy.
Nhìn chính mình trên màn hình, luôn có cảm giác rất xa lạ.
Hôm ghi hình, Hạ Úc Thanh chỉ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng giờ nhìn lại, cũng bởi cảm giác xa lạ này, mà không hề tệ như cô vốn tưởng tượng.
Xét về giọng điệu thì chắc chắn là cô không bằng người được đào tạo chuyên nghiệp như Lý Thiêm, nhưng cũng coi như là tròn vành rõ chữ, không nhanh không chậm, hơn nữa cô đã cố gắng kiểm soát, nên dù có căng thẳng cũng không còn bị tật ngọng n với l như trước nữa.
Chương trình kết thúc, thầy Thẩm quay đầu lại nhìn cô, “Cũng được đấy, hay là lần sau em làm tiếp đi?”
“Không không không! Em không làm được đâu, làm cái này còn khó hơn cả làm biên tập đấy ạ!”
Thầy Thẩm cười, “Đi ăn cơm thôi.”
Mỗi một số đều cắt ghép một vài đoạn để đăng lên ứng dụng clip ngắn, coi như phát sóng thêm lần nữa.
Số do Hạ Úc Thanh dẫn, bỗng chốc được nổi tiếng bằng một cách không ai ngờ đến:
Dì lao công được phỏng vấn kia sống trong khu ký túc xá công nhân phía sau nhà xưởng.
Lúc ê-kíp của họ đến, dì đang quét dọn trên tầng hai, thấy họ tới, dì liền thò đầu ra khỏi cửa sổ rồi cất tiếng chào.
Xưởng sản xuất trong giờ làm việc rất ồn ào, lúc Hạ Úc Thanh và dì ấy nói chuyện với nhau, lại thành ra một màn đối thoại ông nói gà bà nói vịt…
Hạ Úc Thanh: Dì Tôn! Dì đang làm việc ạ?
Dì Tôn: Tôi không ngồi đâu! Đợi tôi xuống mở cửa cho, mọi người vào nhà ngồi đi!
Hạ Úc Thanh: Dì không làm nữa ư? Dì nghỉ việc rồi ạ?
Dì Tôn: Con gái tôi không phải tên Chi Chi, nó tên là Tiểu Mai!
Hạ Úc Thanh: Con gái dì cũng ở nhà ạ? Hôm nay em ấy không đi học sao dì?
Dì Tôn: Đang giữa mùa hè thế này, cũng có thay đổi thời tiết đâu, làm gì ra có tuyết chứ!
Vốn dĩ đoạn mở đầu của “Tiếng nói nhân dân Nam Thành” luôn rất thoải mái, hài hước, thế nên thầy Thẩm quyết định để nguyên, không cắt bỏ.
Tại khu bình luận của đoạn clip, tất cả mọi người đều có cùng hướng thảo luận:
“Chưa bao giờ thấy một cuộc nói chuyện nào trắc trở như thế này.”
“Cô phóng viên mới này, hình như đầu óc hơi không được bình thường thì phải.”
Sau đó, qua mấy lượt chia sẻ từ Weibo sang các trang web khác, chương trình kỳ này vọt thẳng tới vị trí một trong ba kỳ được xem nhiều nhất.
Thậm chí phó chủ nhiệm show giải trí ở bên cạnh còn chạy sang nói đùa là muốn cướp người, bên bọn họ vừa hay thiếu một nữ MC hài hước, hỏi thầy Thẩm có thể nhường được