Ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5, Dung Thành mấy ngày nay nắng nóng gây gắt dần dần có xu hướng chuyển mưa, ai cũng đều không ngờ kỳ nghỉ dài ngày nho nhỏ này lại bị mưa phùn bao phủ, lạnh đến mức mọi người phải khoác lên mình quần áo dành cho mùa xuân.
Thời Vũ đang dùng khăn lau sạch cái bàn cuối cùng, cô đứng thẳng người và thở ra một hơi, lại không dám dừng lại lâu, đặt khăn xuống và sải bước ra khỏi phòng, nơi mà hành lý đang chất đống, Thời Vũ di chuyển từng cái một vào nhà, và khi cô đang chuyển chiếc túi lớn cuối cùng, một người phụ nữ trung niên trong bộ đồ lao động cũ đang đi lên cầu thang hướng về phía này.
Người phụ nữ nhìn thấy cô chuẩn bị di chuyển chiếc túi, vội vàng bước đến và nhặt chiếc túi lên trước, vừa đi vào nhà vừa nói: "Mưa nhỏ, không phải nói phải chờ cô cô đến rồi mới thu dọn chúng sao? "
Tay cô rơi vào khoảng không, vừa đi theo vừa đáp: "Cô cô, những món đồ này cũng không nặng lắm."
Tuyết Mai đặt chiếc túi xuống, nhìn căn nhà mới thuê, nói là nhà ở, nhưng thực ra là một căn gác nhỏ trên tầng cao nhất của biệt thự, được chủ nhân đặc biệt xây dựng để ngắm sao vào ban đêm, nhưng bởi vì họ luôn bận rộn và không có thời gian để lên nên nó luôn được để trống.
"Mưa nhỏ, sau này uất ức con phải ở nơi này rồi." Tuyết Mai xoay người nhìn cháu gái nhà mình, trên người mặc đồng phục học sinh, tuy khá dài và rộng nhưng cũng không làm ảnh hưởng động tác nhanh nhẹn của cô.
Thời Vũ ôn nhu nói: "Không uất ức chút nào, cảm ơn cô cô."
Căn gác tuy không lớn nhưng trong phòng tắm có nước nóng, về phần bếp núc, cô định sẽ mua một chiếc nồi cơm điện trên mạng về tự nấu.
Tuyết Mai muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại không nói nên lời, mà Thời Vũ bên này cũng không để ý, cô ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục thu dọn sách vở của mình.
Đinh đinh một tiếng, điện thoại di động của Tuyết Mai vang lên, cô ấy không thể không bắt máy trước, đầu dây bên kia nói vài câu, sau đó cô ấy cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy nhìn Thời Vũ, do dự một lúc rồi lấy từ trong túi áo khoác ra 500 tệ, sau đó nói: "Mưa nhỏ, sau này ở một mình bên ngoài có nhiều chỗ cần dùng tiền rất nhiều, cô cô đưa con 500 tệ, con lấy một ít để dành cho mình, khi nào không đủ thì gọi cho cô cô"
Thời Vũ đứng dậy, định từ chối thì nghe Tuyết Mai nói: "Còn chuyện kia...... con đừng để trong lòng. Cô cô và dựong đã mắng nó một trận, tuần sau về nhà, cô cô làm đồ ăn ngon cho con thế nào."
Thời Vũ rũ mắt, cuối cùng nhẹ gật đầu: "Vâng"
Tuyết Mai nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười,cô ấy trực tiếp đem tiền nhét vào trong túi đồng phục của cô: "Cô cô đến giờ phải đi làm rồi, con cầm tiền này đêm nay tìm món gì ngon một chút rồi ăn."
Thời Vũ cũng không từ chối nữa, ôn hòa nói: "Cảm ơn cô cô."
Tuyết Mai đem điện thoại cất vào trong túi, cô ấy đi tới cửa được hai bước, vẫn là không yên tâm quay đầu lại nhìn về phía Thời Vũ. Thời Vũ nhỏ nhỏ gầy gầy, khuôn mặt bình tĩnh mà nhìn cô ấy, biết cô cô lại muốn nói cái gì, cô trước mở miệng nói: "Cô cô, con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, cô cô yên tâm đi."
Tuyết Mai thở dài, nói được rồi nhanh chóng rời đi.
Căn gác trở nên yên tĩnh, Thời Vũ một mình chậm rãi dọn dẹp đến buổi chiều, sau khi dọn dẹp xong, cô thay quần áo sạch sẽ, nằm xuống chiếc giường mềm mại.
Chiếc giường này là chủ nhà đưa, mềm mại như thể cả người được ngâm trong bông ấm vậy.
Đây là lần đầu tiên Thời Vũ ngủ trên một chiếc giường tốt như vậy, trong một thời gian ngắn cô không muốn dậy. Từ khóe mắt, cô liếc nhìn chiếc áo khoác đồng phục học sinh treo trên ghế, rồi nhớ đến năm trăm tệ mà cô cô nhét cho mình khi rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, dời ánh mắt sang một bên, trên bàn có một tấm ảnh hơi cũ, trong ảnh là ba người mặc trang phục gia đình đang mỉm cười trước ống kính.
Ấm áp lại vô cùng tốt đẹp.
Thời Vũ mím môi và lẩm bẩm: "Ba mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt và tự bảo vệ mình."
Năm Thời Vũ mười một tuổi, ba mẹ mang theo cô về quê chịu tang nhưng không may xảy ra tai nạn xe cộ, tài xế thức cả đêm đã va chạm với xe của họ, trong vụ tai nạn xe hơi thảm khốc đó, cô là người duy nhất còn sống sót.
Thời Vũ nhắm mắt lại, mặc dù đã bảy năm trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ lại, cảnh tượng kia, tựa hồ như còn mới xảy ra ngày hôm qua.
Sau tai nạn đó, cô cô đưa cô về nhà, Thời Vũ rất biết ơn về điều đó, nếu không cô đã thành cô nhi từ lâu rồi, đừng nói là đến việc được đi học.
Cô lại mở mắt ra, đứng dậy khỏi giường, ngồi trở lại bàn làm việc, cúi đầu lướt qua điện thoại, bận rộn cả ngày cô gần như quên mất hôm nay mình chưa nộp bản thảo.
Thời Vũ hiện đang làm công việc viết quảng cáo cho một trang web, trang web này bảo mật rất lỏng lẻo, nhưng chỉ cần nội dung đưa qua có thể chấp nhận được, họ sẽ chuyển tiền thù lao qua WeChat của cô, mấu chốt là họ thanh toán ngay khi nhận được bản thảo.
Cô rất chăm chỉ viết lách, một tháng thu nhập được khoảng vài trăm tệ, một mình cô có thể dùng nó cho khoảng chi tiêu hàng tháng, gặp chuyện cũng không cần mở miệng xin tiền bên phía nhà cô cô.
Thời Vũ đã hoàn thành bản thảo và gửi nó cho biên tập, không lâu lắm họ đã chuyển tiền.
Khi cô đang nhận tiền, điện thoại của cô bị tắt máy, cô mím môi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang tắt nguồn, chiếc điện thoại này là của anh họ, nó rất cũ, đã được cô dùng hai năm rồi, nhưng gần đây nó luôn bị tắt máy, chắc là sắp không được rồi.
Cô nhẩm tính số tiền còn lại của mình, nó gần như đủ để mua một chiếc điện thoại mới, nhưng sau khi mua xong, cô sẽ trở nên rất nghèo, huống chi bây giờ cô cũng không còn ở nhà cô cô. Dọn ra ngoài, tuy rằng thoải mái hơn không áp lực nhưng mỗi ngày ba bữa, dù cho buổi trưa và chiều cô ăn ở căn tin trường học, nhưng chi phí ăn sáng và tiền đi xe buýt một tháng ít nhất phải gần hai trăm.
Huống chi, cô còn định mua máy tính, dù sao cũng sắp bước vào năm cuối cấp ba, rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết trực tuyến, cô không thể làm phiền bạn bè mỗi ngày được.
Điện thoại tự động khởi động lại, nó rung lên, kéo hồn Thời Vũ trở lại, cô nhanh chóng nhận lấy số tiền, sau đó cô phát hiện biên tập của cô đã gửi cho cô một tin nhắn.
【 Biên tập: Mưa nhỏ, có chuyện này tôi muốn nói với cô, sau này có thể công ty của tôi sẽ không cần người viết quảng cáo nữa ~】
Thời Vũ sững sờ, sao lại đột nhiên như vậy?
Cô cũng muốn nhắn tin hỏi thăm chuyện là như thế nào, nhưng vừa chạm vào bàn phím đã nhận thêm một tin nhắn thứ hai.
【 Biên tập: Họ đang trong giai đoạn cân nhắc, cũng sắp ký hợp đồng với một tác giả tiểu thuyết, mưa nhỏ, em có muốn tới đây không? Việc này có thể sẽ kiếm được nhiều hơn số tiền em kiếm hiện tại đó. 】
Thời Vũ rất muốn ký, nhưng điều đầu tiên cần là cô phải là thành niên, và cô vẫn còn phải mất vài tháng nữa mới trở thành thành niên.
Cô thở dài, dẹp ý nghĩ đổi điện thoại trong đầu sang một bên, nghiêm túc trả lời: [Cảm ơn, tạm thời không có, khi nào có tôi sẽ liên lạc lại với chị nhé. 】
Sau đó cô nói lời tạm biệt với biên tập.
Thời Vũ ngả người dựa vào lưng ghế, suy nghĩ về tình hình hiện tại, một nguồn thu nhập đã bị cắt đứt và cô phải tìm cách khác để kiếm tiền. Khi cô đang suy nghĩ, đôi mắt cô đảo quanh căn gác nhỏ, và cô đột ngột đứng dậy sau khi nhìn xung quanh.
Khi chuyển nhà khó trách cô lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thì ra cô đã để quên mất đồ ở nhà cô cô!
Thời Vũ liếc nhìn đồng hồ rồi đi ra ngoài cửa sổ, lúc này hẳn là chưa có ai trở về, cô còn có thời gian trở về lấy đồ.
Thời Vũ vội vàng xách chiếc túi nhỏ bước nhanh ra khỏi cửa, xoay qua xoay
lại nhiều vòng mới tìm được cửa biệt thự, khi trở lại khu nhà của cô cô thì trời bên ngoài đã tối hẳn.
Thời Vũ mở cửa, trong nhà vô cùng im ắng, cô mở đèn đi về phía phòng của mình, nơi này ban đầu vốn là phòng tạp vật, sau này cô đến, cô cô đã mua cho cô một chiếc giường nhỏ sau đó thu dọn đồ đạc một chút thì thành căn phòng dành cho cô.
Thời Vũ đẩy cửa ra, trong phòng đã chất đống rất nhiều đồ lặt vặt, chiếc giường nhỏ cũng chất đầy chăn bông.
Cô mím môi, cũng không cảm thấy gì nhiều, nhanh chóng tìm cái hộp trong phòng trước khi người nhà cô cô trở về.
Thời Vũ di chuyển một chiếc ghế gần đó và bước lên, cô kéo chiếc túi bên ngoài ra trước, mở khóa kéo và lôi chiếc hộp ra kiểm tra mọi thứ, không thiếu thứ gì, kể cả mấy trăm tiền mặt cũng không thiếu.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thời Vũ cầm album ảnh trong hộp lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của đôi vợ chồng trẻ trong album ảnh, cô dùng ngón tay xoa xoa, nhẹ nhàng nói: "Ba mẹ, chúng ta sắp chuyển đến nhà mới. "
Sau khi lấy xong đồ, cô không vội vàng như lúc mới đến mà từng bước chậm rãi rời đi, khi xuống đến khu tập thể dưới lầu thì bên ngoài trời đã tối.
Thời Vũ chậm rãi đi dọc theo vỉa hè, và ngọn đèn đường đổ bóng dài lên cô, kiên quyết và cô đơn.
Khi đến, cô sợ dượng và em họ về nên bắt taxi, tiêu tốn gần mười tệ, bây giờ có đồ đạc, cô định bắt xe buýt hoặc xe đạp chung về nhà.
Sau khi cô rời đi một lúc, mùi thức ăn của quán ăn ven đường khiến bụng cô sôi lên hai lần, cả ngày bận rộn cũng không ăn gì nhiều, bây giờ ngửi thấy mùi thơm liền cảm thấy vô cùng đói bụng.
Thời Vũ liếc nhìn bến xe buýt cách đó không xa đang chờ đèn giao thông, vừa vặn là chiếc xe cô muốn đi. Do dự một hồi, cô vẫn quyết định lên xe trước, lát nữa sẽ ra ngoài mua mì gói.
Cô nhìn lại lần nữa, chỉ còn mười giây nữa là đến đèn đỏ, Thời Vũ lập tức bắt đầu chạy, nhưng cô không ngờ rằng mới bước được hai bước, ba người đàn ông say rượu lại tản ra, cô né tránh và đụng phải một người đàn ông thấp bé ở phía bên trái.
Thời Vũ cũng lảo đảo hai bước, rất nhanh ổn định thân thể, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Nói xong, cô muốn rời đi, nhưng người đàn ông đó lại nắm lấy cánh tay cô, cô siết chặt dây túi đeo vai rồi nhìn sang.
Ba người đàn ông ngầm vây lấy Thời Vũ, trong đó có một người ngả ngớn nói: "Em gái nhỏ, đụng người liền bỏ đi vậy sao?"
Cô không khỏi lùi lại một bước, miệng anh ta đầy rượu, cô hất tay người đang nắm mình ra, nói: "Tôi đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa chuyện này là do các anh đột nhiên lấn đường."
"Ý của cô em là bọn anh sai rồi? Mấy em gái nhỏ bây giờ là sao vậy nhỉ, đụng người còn một miệng lí luận như hợp tình hợp lý."
Thời Vũ nhíu mày quay người muốn rời đi, lại bị cánh tay của anh ta kéo lại, sức lực của người đàn ông trưởng thành rất lớn, Thời Vũ sức lực nhỏ bị khống chế đến mức không thể động đậy.
Thời Vũ muốn kêu cứu, nhưng túi xách trên vai đã bị giật mất, cô vội vàng nói: "Trả lại cho tôi!!"
Cô đưa tay định giật chiếc túi nhưng chiếc túi nhanh chóng lại rơi vào tay một người đàn ông khác, họ trêu chọc cô như một con mèo vờn chuột và cười lớn.
Một người chị đi đường đi ngang qua và không chịu được nữa đã bước tới ngăn cản nhưng họ đã giận dữ và nói chuyện một cách đầy thô bạo. Thời Vũ run lên vì tức giận, cho dù cô có mạnh mẽ độc lập đến đâu, cô vẫn là một cô gái nhỏ.
Ba người đàn ông nhìn cô với đôi mắt đỏ hoạch và họ càng cười to hơn, ác ý của họ không che giấu chút nào.
Thời Vũ lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cảnh sát, không ngờ điện thoại di động cũng bị giật, cô giữ chặt điện thoại không cho họ lấy đi, cúi đầu mở miệng, và cắn vào mu bàn tay của kẻ định giật điện thoại.
Người đàn ông không ngờ cô lại sử dụng chiêu này, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi dùng sức đẩy cô ra.
Toàn bộ lực chú ý bây giờ của Thời Vũ đều dồn hết vào điện thoại, bị đẩy như vậy, cả người đều bị ném về phía sau, ngay cả thời gian lảo đảo cũng không có, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng viễn cảnh đau đớn trong tưởng tượng lại không có xảy ra.
Ai đó đã đỡ lấy cô và giúp cô đứng dậy.
Thời Vũ mở mắt ra, và cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác mỏng đang đứng bên cạnh mình, nhưng vì anh ta đang đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đen che khuất hoàn toàn khuôn mặt, vì vậy cô không thể nào nhìn thấy được trông anh như thế nào.
Người đàn ông giữ chặt cô, cúi đầu hỏi: "Em không sao chứ?"
Giọng nói phát ra từ chiếc mũ bảo hiểm, hơi nghèn nghẹn, nhưng lại khiến người ta vô cùng yên tâm. Như tìm được cọng rơm cứu mạng, Thời Vũ nắm lấy góc áo của anh và thay vào đó, hai mắt cô đỏ hoe: "Anh ơi, giúp em với, bọn họ lấy túi của em rồi."
Người đàn ông tựa hồ dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, vươn tay, đơn giản nói: "Túi."
Người đàn ông cầm túi của Thời Vũ không kiên nhẫn nói: "Mày là ai?"
Người đàn ông như hếch cằm lên, giây tiếp theo, ánh đèn của đội mô tô tạm dừng bên kia đường chiếu sáng con đường như ban ngày.
Ba người đàn ông nhìn nhau, và người đàn ông cầm chiếc túi ném chiếc túi trở lại như ném rác, rồi bỏ đi và không ngừng chửi rủa.
Khi bọn họ đã đi xa, người đàn ông quay lại, đưa chiếc túi cho Thời Vũ: "Cầm lấy đi."
Thời Vũ dụi mắt, cầm lấy chiếc túi của mình và ôm chặt lấy nó.
Thấy cô không sao, người đàn ông nói với cô: "Em nên về sớm đi".
Nói xong, anh cất bước đi về phía đoàn xe.
Thời Vũ lúc này cũng tỉnh táo lại, thấy anh sắp rời đi, vội vàng cao giọng nói: "Anh ơi, cám ơn anh nhiều lắm!"
Người đàn ông không quay đầu nhìn lại mà chỉ giơ tay làm động tác tạm biệt.
Thời Vũ thấy anh băng qua đường cái, cũng tăng tốc bước đến bến xe buýt. Cô ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, người anh vừa giúp cô đã đi bộ đến bên một chiếc xe máy, chân dài ngồi ở ghế sau.
Đoàn xe mô tô hùng hổ rời đi, Thời Vũ nhìn người anh trai ngồi ở ghế sau xe mô tô, chiếc áo gió bị gió xé toạc thành nhiều hình dáng.
Tựa hồ tiêu sái lại tùy ý.
Cô hít sâu một hơi, nhìn xuống chiếc túi trên tay, siết chặt hơn một chút rồi nhỏ giọng cảm ơn anh trai vừa rồi.
Nếu có cơ hội gặp lại, cô nhất định sẽ cảm ơn anh ấy một cách trang trọng.
Tuy rằng Thời Vũ không thấy được dáng vẻ của anh, nhưng trong lòng cô có linh cảm.
Bọn họ nhất định sẽ gặp lại.
Tác giả có lời muốn nói:Đó là về một câu chuyện tình yêu bí mật ấm áp.Cảm ơn mọi người.
Edit: Sau bao ngày ở ẩn ăn mập như heo thì cuối cùng em cũng comback haha ????