---------------------
EDITOR: ĐỘC LY
Nghiêm Thấm cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu đối diện vói anh, ánh mắt hơi nhướng lên, như đang hỏi anh: Có chuyện gì sao?
Doãn Kinh Mặc cũng chú ý tới ánh mắt của anh dừng trên người Nghiêm Thấm: "Làm sao vậy?"
Thẩm Dịch An lắc đầu, cho là mình nghĩ nhiều: "Trần Minh Phàm này, cậu có kiến nghị nào tốt?"
Doãn Kinh Mặc dừng một lúc: "Hai người có thể liên hệ với nữ sinh này, mau chóng bảo cô ấy tới văn phòng luật sư càng sớm càng tốt, hoặc bảo cô ấy thêm phương thức liên lạc của tôi, trước tiên tôi sẽ kiểm tra tình hình và xem có nơi nào có thể giúp đỡ."
Doãn Kinh Mặc đã học đại học, so với bọn họ thì thời gian của hắn linh hoạt hơn nhiều, Thẩm Dịch An đồng ý với ý kiến của hắn.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
- --
Trần gia.
Trần Mộng Kỳ nằm trên giường lớn, quần áo hỗn độn, ánh mắt trống rỗng, cuộn tròn thân thể, gắt gao ôm chân, như một đứa trẻ đang nằm trong bụng mẹ.
Trần Minh Phàm mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở mép giường, tròng mắt nhìn khuôn mặt cô chằm chằm, dáng người to lớn, trọng lượng gấp đôi Trần Mộng Kỳ, bàn tay lưu luyến lướt qua làn da cô: "Mộng Kỳ, em càng ngày càng không nghe lời."
Cô gái ngày trước đối với sự đụng chạm của lão sẽ run rẩy một hồi, nhưng giờ phút này không một tiếng động nằm trên giường, nếu không phải lông mi theo phản xạ có điều kiện vẫn động đậy, thì sẽ có người hoài nghi cô có phải đã chết hay không.
Một bên mép giường dính chút máu, vạt áo và váy cũng có, điểm điểm vài cái như đoá hoa mận nở rộ.
"Để bác sĩ nhìn qua, trong thời gian tôi đi công tác hai ngày, em ngẫm nghĩ cho kỹ, tôi đã bao giờ bạc đãi em, ngoài tôi ra, cũng sẽ có ai đó ngoài kia muốn em."
Trần Mộng Kỳ vẫn không nhúc nhích, Trần Minh Phàm đi rồi, nước mắt không tiếng động chảy ra.
Hồi lâu sau, chờ đến khi thân thể như cứng đờ, cô mới từ trên giường đứng dậy, cảm giác nóng rát khiến chân cô không thể khép lại, khi xuống giường, cô ngã một cái trên mặt đất, đỡ vách tường để đi vào phòng tắm.
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng khóc nhợt nhạt, lúc sau hoàn toàn im bặt.
Hôm sau, tan học, Nghiêm Thấm cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Trần Mộng Kỳ, cô vội vàng nhấc máy, "Cậu không sao chứ?"
Trần Mộng Kỳ cuộn mình, dùng chăn bông quấn chặt thân thể, một lúc sau mới nghe thấy lời cô nói, khàn khàn: "Nghiêm Thấm, tôi lạnh."
Nghiêm Thấm: "Cậu đang ở đâu?"
Trạng thái xuất thần của Trần Mộng Kỳ càng ngày càng nghiêm trọng, khi nói lời này, cô có vẻ hơi thất thần: "Tôi ở.........Ở, ở trên giường."
Hơn nửa ngày cô mới ý thức được việc này.
Màn hình máy tính trước