EDITOR: Độc Ly
Hầu Tử không tim không phổi thản nhiên nói: "Nghiêm Thấm cậu làm sao vậy?"
Vương Quan Vũ vẫn trầm mặc, cảm thấy lần này tới thật không thích hợp.
Quý Hậu không bị ảnh hưởng bầu không khí của mọi người, tuỳ ý nằm lên sô pha: "Thẩm chủ tịch đại giá quang lâm, ghé qua cũng không báo trước, thật không khéo, chúng tôi chuẩn bị nhóm lửa ở đây, cũng không dư thừa nguyên liệu nấu ăn."
Nói không khéo, thực tế đang bày ra tư thế đuổi người.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
"Chúng ta đi ra ngoài ăn?" Nghiêm Thấm quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch An.
Ánh mắt mỏng lạnh của Thẩm Dịch An quét qua Quý Hậu, nắm lấy tay Nghiêm Thấm: "Được."
Quý Hậu nghiến chặt hàm sau, bộ dáng hung ác, dường như muốn bổ đầu dưa của Nghiêm Thấm ra: "Bữa lẩu này là vì cậu mà mua, hiện tại cậu nói với ông đây muốn cùng cái tên mặt liệt này đi ra ngoài ăn?"
Cô thật đúng là biết cách chọc giận hắn!
Nghiêm Thấm đang phát huy hoàn hảo câu nói "Tâm tư con gái ngươi đừng đoán", "Tôi muốn ăn thịt nướng."
"Ha", Quý Hậu cười lạnh một tiếng: "Giờ tôi đi mua đầu heo, cho cậu làm thịt?"
Nghiêm Thấm: "Tôi muốn ăn thịt bò."
Quý Hậu cắn răng: "Mẹ nó cậu......Thịt nướng đúng không? Ông đây xem cậu có thể ăn được......"
"A!"
Trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, làm ba người vừa mới đến ngẩn ra, còn lại Nghiêm Thấm và Thẩm Dịch An nhìn nhau, lập tức chạy về phía nơi âm thanh phát ra.
"Vừa rồi tôi không có nghe lầm chứ, vừa rồi, vừa rồi tiếng hét hình như của, của......Con gái?" Hầu Tử kinh ngạc nói: "Nơi này của chúng ta sao lại có con gái?"
Quý Hậu đi tới, Vương Quan Vũ thấy thế cũng bước theo.
Hầu Tử gãi gãi đầu.
Trong phòng, Trần Mộng Kỳ tỉnh lại từ cơn ác mộng, ngồi ở trên giường, dù cho là thời tiết cuối thu, nhưng trên trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi.
"Gặp ác mộng phải không?" Nghiêm Thấm đẩy cửa, tiến tới nắm lấy tay cô.
Ánh mắt Trần Mộng Kỳ chậm rãi chuyển động, cuối cùng nhìn chăm chú Nghiêm Thấm, giọng nói khàn khàn mang theo mỏi mệt: "Thực xin lỗi, tôi gây thêm phiền toái cho các cậu."
Nghiêm Thấm ôm cô, Trần Mộng Kỳ động đậy, phản xạ có điều kiện giống như một người chết đuối tìm cách nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình muốn ôm chặt lấy Nghiêm Thấm, nhưng tay nâng lên cuối cùng hạ xuống, cô nói: "Vừa rồi tôi, cho rằng bản thân đã trở về nơi đó."
Cô cho rằng bản thân lại trở về, sự sợ hãi và một trận lạnh lẽo chạy dọc toàn thân.
"A? Không phải cậu......" Hầu Tử vừa ngó vào, nhìn đến người trên giường thì ngây ra một lúc, quyết đoán lấy ra điện thoại, "Cậu chính là nữ sinh trong video kia?"
Quý Hậu giật lấy điện thoại