EDITOR: ĐỘC LY
Tống Tuệ Ninh siết bàn tay nhìn hai người, bước tới.
"Dịch An, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu." Cô nói.
Thẩm Dịch An tạm dừng mấy giây, nghiêng đầu nói với Nghiêm Thấm: "Còn muốn ăn loại bánh khác không?"
Anh bảo cô đợi anh ở đây.
Cánh tay Nghiêm Thấm chống ở trên bàn, ngẩng đầu: "Cái gì cũng được."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Thẩm Dịch An dừng một chút, đi mua bánh kem khác cho cô, dựa theo sở thích của cô mà mua, còn hơn là để cô ngồi một mình nói lung tung.
Thấy cô cầm thìa ăn bánh kem, lúc này Thẩm Dịch An mới đi cùng Tống Tuệ Ninh ra ngoài.
"Cậu không sợ tôi nói chuyện của hai người với bác trai bác gái sao?" Tống Tuệ Ninh mím môi, "Nếu tôi đoán không lầm, bọn họ sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau."
Ít nhất, cô biết rằng dì Triệu không ưa gì Nghiêm Thấm.
Thẩm Dịch An vẫn chưa trả lời.
Tống Tuệ Ninh tiếp tục: "Hơn nữa Nghiêm Thấm đã hẹn hò với Doãn Kinh Mặc rồi, Thẩm Dịch An cậu, cậu bị cô ta cho uống mê hồn thang* gì rồi? Chẳng lẽ cậu định trở mặt với Doãn Kinh Mặc chỉ vì cô ta sao? Cậu, cậu có biết hiện giờ cậu đang làm cái gì không? Cậu biết rõ cô ta có bạn trai, hơn nữa người bạn trai này còn là bạn thân của cậu, cậu làm những việc đó sau lưng người khác, cậu......cậu định trở thành người thứ ba xen vào mối quan hệ của họ?"
(*)迷魂湯 /míhúntāng/: thuốc mê; lời ngon ngọt; lời đường mật.
Tống Tuệ Ninh vắt nát óc cũng không thể suy nghĩ nổi, rốt cuộc là vì cái gì?
Điều này không giống như điều mà Thẩm Dịch An sẽ làm, không giống với tác phong thường ngày của anh.
Ánh mất Thẩm Dịch An khẽ nhúc nhích, thật lâu sau mới mở miệng, nhưng là nói: "Cậu nói xong chưa?"
Cổ họng Tống Tuệ Ninh nghẹn lại: "Cậu, thích cô ta như vậy? Thích đến mức có thể vi phạm cả nguyên tắc của bản thân?" Cô cất cao giọng, "Nếu cô ta thật sự thích cậu, sẽ không ở bên Doãn Kinh Mặc! Nhất định cô ta có ý đồ khác, cô ta cô ta......"
Trực giác nói cho cô biết, cô không hề đoán sai, nhưng cuối cùng cô cũng không đoán được ra vì cái gì Nghiêm Thấm muốn làm như vậy, cũng không biết mục đích thật sự của cô ta là gì.
Nghiêm Thấm ngồi trong tiệm nhìn hai người đứng bên ngoài, giơ tay nhờ phục vụ gói lại bánh kem: "Cám ơn chị."
Phục vụ mỉm cười nói với cô: "Không cần cám ơn, có cần chuẩn bị thêm dĩa không?"
Cô gái nhỏ lắc đầu, cầm túi đi ra ngoài.
"Anh Dịch An, em buồn ngủ rồi." Cô bước tới, dùng ngón tay