EDITOR: ĐỘC LY
Về nhà từ trong miệng anh thốt ra là một loại mỉa mai rất lớn đối với cô, đó cũng không phải nhà của cô.
"Em không muốn......." Lời nói còn chưa dứt, ánh mắt Nghiêm Thấm liếc tới chiếc xe ô tô cách đó không xa, chiếc xe đó dù cô chết cũng đều không quên được.
Đại não dịch chuyển mấy giây, sau đó lời nói cuối cùng biến thành-------"Vâng."
Cô ngoan ngoãn đáp ứng làm cho Thẩm Dịch An rất vui, vốn nghĩ khuyên bảo cô về nhà là một điều rất khó khăn.
Anh đưa tay muốn muốn chạm vào tóc cô, nhưng Nghiêm Thấm tránh đi, anh bị làm cho lảo đảo.
Bàn tay của anh cứng đờ giữa không trung.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
"Thẩm tổng, Thấm tiểu thư và thiếu gia.......Hình như là muốn cùng nhau trở về." Tài xế thấy thế nói.
Thẩm Tuấn Tài nhìn ngoài cửa sổ: "Trở về đi."
Tài xế quay đầu xe rời đi.
Sóng vai đi trên đường, Nghiêm Thấm quay đầu lại nhìn chiếc xe ô tô rời đi, sườn mặt quay sang ngang, bây giờ mới nắm lấy cánh tay của Thẩm Dịch An, anh so với cô cao hơn hai mươi cm, dựa vào người anh trông cô càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
"Lần trước anh Dịch An nói rằng muốn giúp em cải thiện điểm số, anh còn nhớ không?" Cô hỏi.
Thẩm Dịch An hơi ngạc nhiên khi cô đột nhiên đề cập đến vấn đề này, anh còn cho rằng cô vẫn còn buồn về chuyện của Trần Mộng Kỳ, "Ừ."
"Sau khi về, anh Dịch An phụ đạo giúp em được không?" Cô lại hỏi.
"Không cần vội, hôm nay em...."
"Em muốn bắt đầu từ hôm nay." Cô gái nhỏ không đợi anh nói hết, bướng bỉnh nói ra ý muốn của mình.
Thẩm Dịch An nhìn cô, "......Được."
Nước mưa xối xả không ngừng khắp thành phố, người đi đường cũng vội vã.
Hai người trở lại Thẩm gia, đúng lúc Thẩm Tuấn Tài ngồi ở phòng khách, nhìn thấy hai người cùng về thì mỉm cười hỏi: "Cùng nhau đi đâu vậy?"
Nghiêm Thấm không trả lời, Thẩm Dịch An mở miệng: "Một người bạn xảy ra chuyện, cùng nhau đi thăm."
Trong lòng Thẩm Tuấn Tài biết rõ người bạn trong miệng anh xảy ra chuyện gì, không nhắc thêm, "Trời mưa như thế, trên người các con ướt hết rồi, mau đi tắm đi, ba bảo dì giúp việc nấu cho các con bát canh gừng."
Thẩm Dịch An gật đầu.
Hai người ai về phòng người nấy, lúc sau Thẩm Tuấn Tài ngồi trên sô pha nhìn theo hướng Nghiêm Thấm, cởi bỏ cúc cổ áo, híp mắt, miệng có chút khô khốc.
"Anh Dịch An—"
Khi Thẩm Dịch An chuẩn bị về phòng, Nghiêm Thấm gọi lại anh: "Vòi hoa sen ở phòng em hỏng rồi, em có thể tắm ở phòng anh không?" Cô nói: "Anh giúp em lên kế hoạch nội dung bài học ngày hôm nay nhé?"
Hiếm khi cô chăm chỉ như vậy, Thẩm Dịch An cũng không muốn đánh mất nhiệt tình của cô, "Được."
Nghiêm Thấm cười ngọt ngào với anh.
Thẩm Tuấn Tài đi đến phòng của Nghiêm Thấm, lập tức đẩy cửa ra, mở đèn, nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Trên giường Nghiêm Thấm tuỳ tiện ném quần áo, Thẩm Tuấn Tài đi tới đưa lên mũi ngửi.
"Ba?"
Thẩm Dịch An đến lấy sách của Nghiêm Thấm, phát hiện cửa phòng cô gái nhỏ đang mở, mà ba anh đưa lưng về phía cửa, trong tay đang cầm một chiếc váy.
Chiếc váy kia Thẩm Dịch An không rõ ràng lắm là của ai.
Cảnh tượng này khiến anh sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc hô lên một tiếng.
Thẩm Tuấn Tài nghe được giọng nói của anh, hai ba giây sau quay đầu lại, làm như không có chuyện gì xảy ra ném chiếc váy vào giỏ quần áo bên cạnh, "Tiểu Thấm lớn rồi mà vẫn bất cẩn qua loa như vậy, quần áo bẩn vứt khắp nơi."
Thẩm Dịch An nhìn hành động của ba mình, dừng một chút, "Ba, người tới phòng Nghiêm Thấm để——"
Tầm mắt Thẩm Tuấn Tài liếc đến sách giáo khoa đặt trên bàn, "Còn có một năm nữa là thi đại học rồi, thành tích của Tiểu Thấm vẫn không tiến bộ, cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách.
Ba tới nói chuyện với em để xem có nên tìm một gia sư để giúp em ấy cải thiện điểm số hay không.
Con cũng biết rằng ba mẹ Tiểu Thấm mất rồi, nếu họ đã tin tưởng giao cho ba, ba không thể trơ mắt nhìn em