Thẩm Tuấn Tài dừng lại động tác trong tay.
Nghiêm Thấm nhân cơ hội này tránh thoát.
Thẩm Tuấn Tài ý thức được mình bị chơi, âm trầm nheo lại đôi mắt.
Nghiêm Thấm chỉnh lại quần áo của mình, "Chú Thẩm, nếu chú không muốn cháu học cách của Trần Mộng Kỳ, khiến cho sự việc không thể vãn hồi, thì đừng có ép cháu!"
Có lẽ lời nói của cô đã có tác dụng, hoặc có lẽ sợ cô náo loạn làm những người khác tỉnh dậy, Thẩm Tuấn Tài không dám hành động gì nữa, chỉ là—
Đi đến trước mặt cô, vuốt ve mặt cô, trong lúc Nghiêm Thấm run rẩy, nói: "Muốn học sao?"
Nghiêm Thấm đè nén ghê tởm, gật đầu.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Thẩm Tuấn Tài cười cười, "Như thế cũng tốt, cách nuôi dạy phụ nữ của cái tên Trần Minh Phàm này thật không thú vị chút nào, tự mình nuôi một nữ sinh viên sạch sẽ thanh thuần mới là cực phẩm chứ, chờ khi mang thai thì tạm nghỉ học một năm, chú tin là con gái của chúng ta nhất định sẽ xinh đẹp giống như cháu vậy."
Trong lúc hắn ra sức tưởng tượng, trên người Nghiêm Thấm nổi da gà.
Chẳng lẽ.....Chứng vô sinh của lão súc sinh này đã được chữa khỏi?
Không, không thể nào, lâu như vậy không có phản ứng, làm sao có thể——
Thẩm Tuấn Tài quay về nghỉ ngơi, Nghiêm Thấm tưởng chừng như đã mất nửa cái mạng, vô lực suýt ngã xuống đất, "Oẹ——"
Cô nhanh chóng trở lại phòng, cởi ra toàn bộ quần áo ném vào giỏ quần áo, móc ra hai viên thuốc trực tiếp nuốt, chỉ có như vậy cảm giác buồn nôn trong người mới đỡ hơn một chút.
Cuối tuần, Nghiêm Thấm đi cùng Doãn Kinh Mặc tới thăm Trần Mộng Kỳ, sau khi cô trở thành người thực vật, trên mạng bắt đầu phỉ báng Trần Mộng Kỳ dưới lực lượng thuỷ quân mà Tôn Lị Tư và Trần Minh Phàm thuê, nói rằng cô cảm thấy xấu hổ nên tự tử.
Cư dân mạng lại tiếp tục bị phân tâm bởi những tin tức nóng hổi.
Mà công ty Trần Minh Phàm sau khi trải qua một phen bị tiểu nhân chọc sau lưng lại khôi phục quỹ đạo như ban đầu, Trần Mộng Kỳ dùng cả tính mạng của mình để lên án Trần Minh Phàm lại dường như không khiến cho thanh danh của lão thương tổn quá nhiều.
Lão ta vẫn là sếp, sau khi xuất viện vẫn vui vẻ làm việc không hề chậm trễ.
Mà Trần Mộng Kỳ gần như đã trở thành một xác sống, tuy vẫn còn những dấu hiệu sinh tồn, nhưng không biết khi nào cô sẽ tỉnh lại, hoặc là.......sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Kim Thần khi có thời gian sẽ lập tức tới bệnh viện, mà khi hắn đang đi học, sẽ là mẹ Kim ở bên chăm sóc Trần Mộng Kỳ, những cuộc trị liệu của cô cũng đều là bọn họ chi trả.
Mẹ Kim là một người tốt bụng, Nghiêm Thấm hỏi bà vì sao lại giúp đỡ Trần Mộng Kỳ, bà đưa ra câu trả lời cũng rất đơn giản: "Là hợp nhau a, tuy rằng Mộng Kỳ ở với dì thời gian không dài, nhưng cô gái này rất hiểu chuyện, chỉ là số mệnh......Quá khổ, dì và ba của Kim Thần trước kia vẫn luôn muốn có một đứa con gái, trời cao đưa đứa nhỏ này đến bên dì, dì vẫn luôn cảm thấy đây đều là ý của trời."
Không thân chẳng quen, mẹ Kim đã dành cho Trần Mộng Kỳ những sự tốt đẹp nhất.
Nghiêm Thấm nhìn bà, xuất thần rất lâu, sau một lúc lâu mới nói: "Dì là một người tốt."
Mẹ Kim sờ đầu cô, nói: "Cháu cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ăn nhiều cơm một chút, nhìn cháu gầy chưa kìa, đừng học những cô gái khác giảm cân, nhìn cháu đẹp như